Mãn Bảo ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Bạch nhị lang vẫn còn đang ngồi ở ngoài ăn cá con với Đại Đầu, liền lập tức cất thư rồi ngồi vào bàn sách bắt đầu viết thư. 
Thư của Bạch Thiện Bảo gửi về cùng với thư của Lưu thị, bọn họ cũng không nhờ khách thương qua đường đưa thư giúp, bởi vì như vậy dễ bị thất lạc, còn hay bị muộn. 
Đường ở thời đại này quá khó đi, những nhân tố không thể khống chế quá nhiều, nếu một khách thương bị bệnh trên đường, hoặc là đang đi lại bất ngờ thay đổi lộ trình, vậy chắc chắn thư của bọn họ sẽ lưu lạc cùng với khách thương kia. 
Ngắn thì ba bốn tháng, lâu thì hai ba năm, một phong thư mới có thể về lại trên tay chủ nhân được. 
Nhà họ Bạch tất nhiên sẽ không lựa chọn biện pháp này, mà bọn họ phái người hầu trong nhà truyền thư qua lại. 
Nhưng khác với nhờ khách thương đưa thư giúp chỉ cần tốn mấy chục văn tiền, sai người hầu nhà mình đưa thư còn phải chuẩn bị cho hắn một con ngựa, thức ăn cho ngựa, còn có tiền ở trọ, tiền ăn uống dọc đường của hắn. 
Muốn đi từ Lũng Châu đến thôn Thất Lí, chỉ là một chuyến đơn hành thôi cũng phải tốn không dưới năm lượng bạc. 
Năm lượng lận đó, nếu là nhà họ Chu trước kia, trừ đi tiền tiêu dùng trong nhà, một năm cũng chưa chắc đã có thể tiết kiệm được năm lượng bạc. 
Mà cho dù là nhà họ Bạch, thì nếu không có chuyện quan trọng, Lưu thị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/2227006/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.