Cuối cùng Bạch nhị lang cũng bị thuyết phục, bởi vì Bạch Thiện Bảo nói, "Nếu những điều trong sách nông nghiệp viết đều có thể thực hiện được, vậy chắc chắn ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, có tiền, nói không chừng chúng ta có thể đi Ích Châu chơi, biết Ích Châu không? Lần trước ta về Lũng Châu có đi qua Ích Châu, nơi đó phồn hoa lắm."
Mãn Bảo cũng nói: "Có tiền rồi, nếu lần sau cha ngươi còn đánh ngươi, ngươi có thể cầm tiền lên huyện thành ở, mua thật nhiều đồ ăn ngon, dù có ăn một bát ném một bát thì cha ngươi cũng chẳng đánh ngươi được."
Thế là Bạch nhị lang cũng dao động.
Vì thế cậu bị cổ động về nhà tìm cha xin ruộng, xin người, xin trâu..
Bạch lão gia nghe con trai nói cậu muốn xin một trăm mẫu ruộng để chơi, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Hắn trợn trừng mắt, hỏi: "Con nói lại lần nữa?"
Bạch nhị lang sợ rụt cả cổ, lập tức nói: "Cha, người cứ coi là con nói vui thôi, con không cần ruộng nữa."
Sắc mặt Bạch lão gia càng thêm nghiêm túc, Bạch nhị lang bị dọa đến suýt khóc, quyết đoán bán đứng bạn bè, "Đều do Bạch Thiện Bảo và Chu Mãn nói, là bọn họ bảo con về nhà xin cha ruộng để chơi."
Ai ngờ thái độ của Bạch lão gia lại hòa hoãn lại, nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ xin ruộng làm gì? Không đúng, là các con muốn lấy ruộng để làm gì?"
"Trồng trọt ạ." Bạch nhị lang vẫn rất chột dạ.
"Trồng cái gì, trồng như thế nào? Vì sao muốn trồng trên ruộng nhà chúng ta?" Bạch lão gia hỏi ba câu liên tiếp, mỗi tội Bạch nhị lang không trả lời được câu nào.
Không, cậu có thể trả lời câu hỏi thứ ba, là vì hai đứa kia đều không muốn phải đi uống gió Tây Bắc nếu chẳng may thất bại, cho nên mới muốn xin ruộng nhà chúng ta.
Nhưng Bạch nhị lang còn chưa ngốc đến mức này, đương nhiên sẽ không nói ra mấy lời như vậy.
Bạch lão gia thấy đứa con trai ngốc cúi đầu vẻ chẳng biết cái gì, bèn giận sôi máu, hắn cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, dứt khoát quát vào mặt cậu, "Nếu mày cái gì cũng không biết, thì chơi kiểu gì?"
Hắn chỉ hận sắt không thành thép, giáo huấn cậu, "Nếu muốn cùng nhau chơi, thì con phải biết các con đang chơi cái gì, chơi như thế nào, cái điều cơ bản nhất con cũng không biết, vậy con định chơi kiểu gì?"
Bạch nhị lang rụt cổ nhỏ giọng hỏi, "Vậy là cha đồng ý ạ?"
"Không đồng ý!" Bạch lão gia hít sâu một hơi, nói: 'Muốn thuyết phục được ta, không chỉ một câu muốn chơi là được đâu. Các con phải trả lời được mấy câu hỏi này của ta đã. "
Thấy con trai ngốc vẫn còn đứng đó, Bạch lão gia bèn không khỏi vỗ bàn," Ngây ra làm gì, còn không mau đi tìm bạn chơi cùng hỏi đi! "
Bạch nhị lang xoay người chạy ra ngoài, định tìm các bạn nhỏ của mình để chơi, nhưng vừa khỏi cửa bỗng lĩnh ngộ được ý của cha, tức giận bĩu môi, cuối cùng vẫn phải đi sang nhà bên cạnh tìm Bạch Thiện Bảo và Chu Mãn.
Hai người đang đọc sách.
Sách đương nhiên là quyển sách nông nghiệp Mãn Bảo mang đến, còn quyển truyện võ hiệp kia của Bạch Thiện Bảo đã bị Trang tiên sinh tịch thu rồi.
Bạch Thiện Bảo luôn đọc sách rất nhanh, cậu cũng chẳng có hứng thú với sách nông nghiệp lắm, hơn nữa đây còn là loại sách nông nghiệp viết bằng văn phổ thông, rất dễ hiểu, cho nên cậu lật trang rất nhanh.
Nhưng Mãn Bảo lại rất tò mò, bởi vậy đọc chậm hơn cậu một chút, hai người đọc chung một quyển sách, một người nghiêng đầu đọc nội dung trang sau, một người thì nghiêng đầu đọc trang đằng trước.
Chờ đến khi Bạch nhị lang ngượng ngùng xoắn xuýt tìm tới đây, không chỉ Mãn Bảo đã đọc hết nội dung đằng sau, mà Bạch Thiện Bảo cũng đọc lại một lần nữa rồi.
Sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch nhị lang đang cau có, hỏi:" Có phải ngươi bị bác Bạch mắng không? "
" Biết thế mà các ngươi còn bảo ta đi! "
Mãn Bảo cảm thán:" Đây là cái giá của sự trưởng thành. "
Bạch Thiện Bảo thì nói:" Làm việc nào có ai không bị mắng, ngươi chỉ cần nói bác họ có đồng ý không thôi. "
" Không, "Bạch nhị lang nói:" Cha ta hỏi các ngươi, các ngươi định trồng cái gì, trồng như thế nào? "
Bạch nhị lang nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:" Với cả, vì sao lại muốn trồng trên ruộng nhà ta? "
Hai người nhìn cậu như tên thiểu năng," Không phải đã nói với ngươi rồi sao? "
Bạch nhị lang căm giận," Cái lý do đó có thể nói với cha ta hả? Các ngươi không thể tìm cái cớ nào dễ nghe hơn sao? "
Mãn Bảo nói:" Lừa gạt là sai trái. "
Bạch Thiện Bảo:" Hơn nữa cũng phải cần bác họ tin mà. "
Bạch nhị lang phồng má trừng mắt nhìn hai người, nói:" Dù sao ta cũng sẽ không nói cái lý do này, các ngươi giỏi thì tự đi mà nói. "
Hai người tiếp tục khinh bỉ nhìn cậu, nói:" Ngươi ngốc à, ai bảo ngươi nói y như vậy? Cùng một lý do cũng có rất nhiều cách nói. "
Một người thì nói:" Ngươi có thể nói với bác họ là, đây là quyết định chung của chúng ta sau khi đã bàn bạc kỹ lưỡng. Nhà Mãn Bảo không có nhiều ruộng lắm, muốn thử thì như trứng chọi đá, mà ruộng nhà ta lại không ở chỗ này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhà các ngươi thích hợp nhất. Thất bại, thì nhà các ngươi cũng có thể chịu nổi tổn thất này, còn nếu thành công, nhà các ngươi không chỉ có nhiều lương thực tiền bạc hơn, mà sau này các điền trang khác cũng có thể áp dụng cách này, nhà các ngươi mới là nhà trực tiếp được lợi nhất. "
Mãn Bảo liên tục gật đầu," Đổi "nhà các ngươi" thành "nhà của chúng ta", ngươi xem, lời này rất dễ nghe mà? "
Bạch Thiện Bảo cổ vũ cậu," Ngươi đi nói lại với bác họ đi? "
Bạch nhị lang trợn mắt há mồm, sau đó bi phẫn nói:" Ta không đi, muốn đi thì các ngươi tự đi đi! "
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo trừng mắt nhìn cậu.
Nhưng hiển nhiên Bạch nhị lang bị đả kích không nhẹ, nói thế nào cũng không chịu đi tìm cha cậu nữa, không còn cách nào, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo chỉ đành tự mình lên.
Nhưng nếu bọn họ đã định tự thuyết phục, đương nhiên sẽ không chỉ chuẩn bị mỗi mấy câu nói suông thôi, hai người mở một tờ giấy to ra, mỗi người cầm một cây bút," Ngươi cảm thấy phương pháp dưỡng độ phì nhiêu này ổn không? "
Mãn Bảo:" Có vẻ rất đáng tin. "
" Chúng ta muốn trồng một năm hai vụ, ừm, nếu độ phì nhiêu của đất không đủ, cũng có thể trồng hai năm ba vụ. "
Mãn Bảo gật đầu," Nếu bác Bạch đồng ý, vậy chúng ta phải sửa lại cái cày, trong sách nói cày như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn. Cái này nhà ta cũng có thể thí nghiệm. "
Nhà bọn họ do người tự kéo cày, nếu cày sửa lại thật sự có thể đỡ tốn sức hơn, thì bọn đại ca có thể tiết kiệm được không ít sức lực.
Bạch Thiện Bảo gật đầu," Phải mời thợ mộc. "
Mãn Bảo bèn sờ cái túi ở bên cạnh mình, nói:" Thợ mộc đắt lắm. "
Bạch nhị lang bất giác sấn lên, không kìm được nói:" Ta có tiền! "
Ánh mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, hỏi:" Ngươi có bao nhiêu tiền? "
Bạch nhị lang do dự nói:" Chắc cũng không ít. Hơn nữa mẹ ta vẫn còn đang cầm tiền mừng tuổi của ta, nếu không đủ thì ta sẽ hỏi nàng. "
Mãn Bảo nói:" Mua hạt giống cũng cần tiền, nhờ người ta có cần phải đưa tiền không? "
" Để cha ta ra mặt là được. "
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo bèn cùng quay sang phía cậu," Ngươi đi nói với cha ngươi đi. "
Cái này thì Bạch nhị lang không từ chối, về mặt tiền tài, cha cậu vẫn khá hào phóng với cậu, trên cơ bản thì lần nào cậu hỏi xin tiền cũng được cho.
Bạch nhị lang chưa đọc quyển sách nông nghiệp kia, cũng không có hứng thú đọc nó, nhưng cậu khá có hứng thú với việc lên kế hoạch của Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, cũng nghe khá say sưa, nghe một lúc cũng hiểu.
Bọn họ muốn một trăm mẫu ruộng này, đúng là định trồng hoa màu lên thật, không để lãng phí một tí nào.
Năm nay trồng một vụ lúa mạch, năm sau sẽ trồng lúa nước và cây đậu..
Mãn Bảo nói, muốn thu hoạch tốt nhất thì phải gieo trồng luân phiên, không thể để khoảnh đất này năm nay đã trồng cây đậu, năm sau lại trồng cây đậu tiếp.
Bé nói:" Ta chưa bao giờ biết hóa ra một khoảnh đất đã trồng cây đậu rồi thì sang năm không nên trồng cây đậu nữa, phải trồng lúa mạch đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]