Ngay đến Mãn Bảo còn không biết, thì Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang càng không biết.
Bạch nhị lang cũng chẳng thèm đọc sách nông nghiệp một lần, trực tiếp hỏi, "Người viết quyển sách này có phải là người trồng trọt giỏi không?"
"Cái này ta không biết, nhưng chắc chắn người này học rất giỏi." Nếu không thì cũng không thể thi đậu nghiên cứu sinh.
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều không nghi ngờ gì, nếu không học giỏi, thì sao có thể viết được sách chứ.
Bạch Thiện Bảo viết được một nửa, phát hiện càng viết càng ra nhiều vấn đề chưa rõ, chỉ đành lấy quyển sách nông nghiệp ra đọc lại thật kỹ, ài, xem ra là bất kể làm kế hoạch gì, nếu không nghiêm túc đọc sách thì sẽ không làm được.
Ba đồng bọn nhỏ bàn bạc với nhau, chỉ là tuy bọn họ đọc nhiều, nhưng lại chưa từng cày ruộng bao giờ, nên có rất nhiều thứ đã lên kế hoạch được một nửa rồi mà vẫn phải dừng lại.
Viết đến cuối, Mãn Bảo nói: "Ta phải trở về hỏi đại ca ta một chút."
Bạch Thiện Bảo bèn đẩy tờ giấy trắng đã viết đầy câu hỏi cho Mãn Bảo, nói: "Ngươi mang về đi."
Lúc này Bạch nhị lang mới phát hiện giờ đã không còn sớm nữa, mà hôm nay cậu còn chưa đi chơi với các bạn nhỏ, làm cho cậu kinh ngạc đến ngớ cả người.
Bạch lão gia cũng sợ ngây người, không ngờ gia đinh ông phái đi tìm con trai lại không tìm được cậu ở gần trường học, cũng không tìm được ở ngoài đồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/2226971/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.