Chương trước
Chương sau
Hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch nhị lang đang vùi đầu ăn bánh ngọt bên cạnh.

Bạch nhị lang cũng chẳng thèm ngẩng đầu, "Nếu các ngươi yên tâm để cho ta vẽ, vậy ta sẽ vẽ."

Hai người lập tức quay đầu lại, "Thôi, chúng ta vẫn nên tự nghĩ cách khác đi."

Hai đứa trẻ đều rất yêu sách, cũng không thể xé mấy tờ này ra được chứ? Cũng không thể đưa cả quyển sách cho thợ mộc, chẳng may ông ấy làm hỏng thì tính sao đây?

Hơn nữa trong tiềm thức, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều cảm thấy quyển sách nông nghiệp này rất quan trọng, không thể dễ dàng để cho người khác đọc.

Bạch Thiện Bảo buồn rầu gãi mặt, bây giờ học vẽ tranh còn kịp không?

Đương nhiên là không rồi.

Lúc Trịnh thị mang bánh ngọt đến cho bọn họ, liền thấy ba đứa trẻ đang ngồi quanh bàn học, hai đứa đang ủ rũ vẽ tranh, một đứa đang ủ rũ làm bài tập.

Mỗi lần Bạch nhị lang chán nản không muốn làm bài tập nữa sẽ ngẩng đầu lên nhìn hai người đang cau mày vẽ tranh bên cạnh, nhìn xong lại kìm nén ngồi xuống làm bài tiếp.

Dù thế nào thì hai người bên cạnh này cũng xui xẻo hơn cậu, không phải sao?

Cậu là đứa trẻ có thể làm bài tập đó, còn bọn họ còn chưa được làm bài tập, chỉ có thể vẽ tranh trước.

Trịnh thị nhìn thoáng qua, thấy bọn họ vẽ đến đen sì, bèn không nhịn được nói: "Cái này không thể vẽ như vậy."

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trịnh thị.

"Mẹ, người biết vẽ tranh ạ?"

Trịnh thị hơi chần chừ, "Chắc là biết một ít."

Mãn Bảo lập tức đặt bút rồi nhảy xuống ghế dựa, ân cần đỡ Trịnh thị ngồi vào vị trí của bé, đưa cây bút dính mức cho nàng, "Thím vẽ thử xem ạ."

Trịnh thị có chút do dự.

Bạch Thiện Bảo đã liên tục gật đầu, nhanh tay vơ hết mấy tờ giấy cậu và Mãn Bảo vẽ đen sì ném sang một bên, sau đó mở một trang giấy vừa to vừa trắng cho nàng vẽ.

Trịnh thị đối diện với ánh mắt trông mong của con trai, bèn không khỏi nhận lấy cây bút trong tay Mãn Bảo, do dự một chút mới hỏi: "Thứ các con đang vẽ là nông cụ mới mà các con nói kia hả?"

Hai đứa trẻ gật đầu.

Trịnh thị cũng không hiểu chuyện nhà nông, không nhìn ra được điểm gì khác, nhưng nàng biết vẽ tranh, hơn nữa nàng còn rất am hiểu vẽ hoa văn.

Bởi vậy ngẫm nghĩ, nói: "Tranh này vẽ theo tỉ lệ trên này hả? Lấy thước tới đây, ta sẽ dùng nó để vẽ."

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo ân cần lấy thước đo, bánh ngọt và rót nước cho nàng.



Đây vẫn là lần đầu tiên Trịnh thị được hưởng thụ đãi ngộ này ở chỗ hai đứa trẻ, khóe môi không khỏi cong lên, từ chối bánh ngọt Mãn Bảo mang đến rồi chuyên chú vẽ tranh.

Nghiên cứu sinh rất tỉ mỉ, hắn tách riêng từng kết cấu của cái cày, còn nói rõ nguyên lý lắp ráp.

Cho nên Trịnh thị phải vẽ từng bộ phận theo từng bước ra, bên trên còn có số liệu chú thích.

Trịnh thị cũng cẩn thận điền từng số như hình.

Mãn Bảo nhìn kỹ, nói với Bạch Thiện Bảo: "Thím vẽ đẹp hơn ngươi, cũng giống hơn."

"Cũng đẹp hơn ngươi vẽ."

Bạch nhị lang không khỏi thò đầu nhìn thử.

Bạch Thiện Bảo ghét bỏ phất tay, "Mau làm bài tập của ngươi đi."

Trịnh thị cũng chê bọn họ ầm ĩ, vì thế phất tay với bọn họ, "Các con cũng làm bài tập đi."

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo bèn kéo hai cái ghế dựa khác ra ngồi đối diện bàn sách của Bạch nhị lang, ba người dùng chung một cái bàn sách.

Bạch nhị lang một mình ngồi đối diện hai bọn họ:.

Mãn Bảo lấy bài tập của mình ra, thấy Bạch nhị lang vẫn ngơ ngẩn, bèn hỏi: "Ngươi làm gì thế, làm xong bài tập rồi hả?"

Bạch nhị lang hừ một tiếng, cất bài tập đi, nói: "Ta không làm bài tập với các ngươi."

Tuy rằng bài tập hai bên không giống nhau, nhưng Bạch nhị lang vẫn có cảm giác bị đả kích, cho nên cậu không muốn ngồi chung một bàn cùng làm bài tập với bọn họ.

Bạch nhị lang rời đi, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng không để ý, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Trang tiên sinh sẽ không vì bọn họ có thêm món đồ chơi lớn là một trăm mẫu đất mà giao ít bài tập hơn cho bọn họ.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo trải rộng bản vẽ đã vẽ xong ra, cẩn thận so sánh, xác nhận không có gì sai sót thì gấp lại giao cho Đại Cát, để cho Đại Cát mang lên huyện thành tìm thợ mộc, xem có thể làm được không.

Đương nhiên Đại Cát sẽ không tự mình lên huyện thành, hắn giao cho một gia đinh khác cầm đi.

Lưu thị nói, người làm trong nhà cho Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo dùng thoải mái, chỉ cần làm chuyện đứng đắn là được.

Chờ đến khi tiết trời ngày càng lạnh, củ mài của nhà họ Chu đều đã đào ra và chọn xong giống, cuối cùng gia đinh nhà họ Bạch cũng vác một cái cày từ huyện thành về.

Bạch lão gia và Chu lão đầu đều không nhịn được đến xem thử.

Đương nhiên, Bạch lão gia không hiểu về cái này lắm, vì thế lui về phía sau một bước, nhường sân nhà cho Chu lão đầu.

Chu lão đầu tò mò sờ thử, nói: "Không khác với cày bình thường chúng ta vẫn dùng lắm, ừm, chỗ này ngắn hơn rất nhiều, còn là cong.."



Mãn Bảo khuyến khích ông, "Cha, người thử xem có dùng được không."

"Được." Chu lão đầu nhìn về phía mấy con trai.

Chu đại lang và Chu tam lang nhanh nhẹn bước lên kéo cày, Bạch lão gia vội vàng nói: "Nhà tôi có trâu."

Nói xong thì bảo người kéo trâu tới.

Chu lão đầu phất tay, nói: "Không cần, tôi quen dùng người, dùng trâu lại không quen lắm."

Cứ đến lúc cày bừa vụ xuân hằng năm, thôn Thất Lí đều sẽ có trâu để luân phiên sử dụng, đó là do triều đình phát xuống, đương nhiên, trâu được nuôi ở thôn Đại Lê.

Phải chờ rất lâu mới có thể đến lượt nhà họ Chu, đương nhiên Chu lão đầu sẽ không chờ đến lượt mới cày ruộng, vì thế thường dùng người kéo cày, chờ trâu phân đến nhà mình, sẽ đi cày mấy đồng ruộng khá căn cỗi chưa kịp cày.

Chu đại lang và Chu tam lang để dây thừng lên vai, chờ Chu lão đầu đỡ cày xong thì đi lên phía trước.

Mới đi được một đoạn ngắn, hai người liền không khỏi a một tiếng, dừng bước quay đầu nhìn lại.

Chu lão đầu cũng phát hiện ra sự ảo diệu, dừng cày rồi lấy chân nghiền thử đất vừa cày ra, sau đó ngồi xổm xuống lấy tay đo thử độ sâu.

Ông nhìn sang phía hai đứa con trai, hỏi: "Dùng hết sức không?"

Chu đại lang: "Không ạ, dùng ít sức hơn trước kia nhiều."

Chu lão đầu gật đầu, nói: "Ta đỡ cày cũng cảm thấy nhẹ hơn, nhưng cày này lại cày sâu hơn cái khác."

Bạch lão gia cũng bước lên, hỏi: "Có phải là vì đây là cày mới, cho nên mới cày sâu hơn không?"

Chu lão đầu thoáng nhìn người ngoài nghề này, trong lòng hơi xem thường nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi, nói: "Cày mới là một mặt, nhưng quan trọng là, cái này tốt, tôi cũng không biết vì sao nó tốn ít sức như vậy, nhưng cho dù có để hai cái cày mới với nhau, thì cái này cũng mất ít sức hơn."

Chu đại lang và Chu tam lang gật đầu, bọn họ là người kéo cày quanh năm, rất quen thuộc với việc dùng sức này.

Bây giờ còn là mùa đông, ruộng rất cứng, không dễ dùng cày.

Hai anh em liếc nhau, quyết định thử lại cày mới này lần nữa, vì thế nói: "Chúng ta kéo lại thử xem."

Chu lão đầu cũng định kéo thêm một lần.

Vì thế lại đỡ cày, đi theo hai đứa con trai kéo đến cuối, lúc đang định cùng hai đứa con trai bê cày chuyển hướng thì thấy Mãn Bảo nhanh nhảu nói: "Cái cày này có thể chuyển được."

Mọi người suy nghĩ một lát mới hiểu Mãn Bảo nói có thể chuyển là có ý gì, đây là không cần di chuyển toàn bộ, chỉ cần nâng đuôi cày là có thể chuyển sang một hướng khác.

Chu lão đầu càng thêm yêu thích không nỡ buông tay, ngay cả Chu đại lang và Chu tam lang cũng không khỏi bước lên sờ thử, hỏi: "Mãn Bảo, cái cày này là do muội làm hả?"

"Không phải muội, là thợ mộc, muội không biết làm nghề mộc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.