"Là Thiên Tôn lão gia nói," Tiền thị đứng bón phân ngay gần đó vẫn luôn lưu ý bên này, nghe vậy thì bỏ cái ky xuống, nói một cách chắc chắn: "Lúc Mãn Bảo mới một tuổi, tôi đã nằm mơ, nghe thấy Thiên Tôn lão gia nói Mãn Bảo nhà chúng tôi là người thông minh nhất trong phạm vi trăm dặm này, chẳng qua lời này chúng tôi chỉ tự nói trong nhà thôi, cũng không dám nói ra ngoài."
Mấy thôn dân gần đó vẫn đang ngồi nghỉ ngơi nghe vậy thì cười rộ lên, buồn cười nói: "Thím Tiền, vậy là Mãn Bảo không nghe lời thím rồi, ta nhớ mấy năm trước đã từng nghe nàng bảo thế, ha ha ha, nàng còn nói là bạn của nàng bảo thế cơ, hóa ra là do thím nói!"
Tiền thị mặt không đổi sắc, nói: "Nàng nói cũng không sai, nàng nói muốn làm bạn với tất cả mọi người, cơ mà chắc do đứa trẻ này sợ truyền tới tai ta bị ta đánh nên mới nói vậy?"
"Vậy bây giờ thím có muốn đánh Mãn Bảo một trận không?"
"Biến đi," Mấy người phụ nữ trong thôn không khỏi đẩy hắn, nói: "Mãn Bảo chính là tiên tử chuyển thế đó, ngươi dám xúi giục thím đánh Mãn Bảo, xem buổi tối Thiên Tôn lão gia có đến tìm ngươi tính sổ không."
Dương Hòa Thư:.
Mãn Bảo:.
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang:.
Thật ra đến nay, bọn họ - bao gồm cả Mãn Bảo, vẫn chưa quá tin điều này.
Dương Hòa Thư không muốn hỏi gì nữa, hắn cảm thấy hắn không thể ở với nhà họ Chu lâu hơn nữa, nếu không hắn cũng bị ảnh hưởng mất.
Khổng Tử không nói quái lực loạn thần, hắn không cảm thấy có một lão tiên ở trên trời đang nhìn bọn họ thật, còn nhận một tiên tử ngồi dưới tòa.
À, nhưng đúng là có nghe nói Bồ Tát của Phật gia có tiên tử dưới tòa thật, Thái Thượng Lão Quân cũng có sao?
Dương Hòa Thư lắc đầu, loại bỏ mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu, lúc này mới nói với Mãn Bảo: "Không biết muội có thể dẫn ta vào trong thôn xem một chút không?"
"Được ạ."
Mãn Bảo nhìn sắc trời, cảm thấy cũng hơi đói bụng, vì thế hào phóng mời hắn, "Huynh có muốn đến nhà muội ăn cơm trưa không?"
Bé hô về phía dưới ruộng, "Đại tẩu, tẩu có để phần cơm cho muội không ạ?"
"Không," tiểu Tiền thị nói: "Nhưng mà tam tẩu và tứ tẩu muội đều ở nhà, nếu muội đói thì về bảo các nàng làm gì đó cho muội ăn."
Tiền thị cũng phất tay nói: "Đi về đi."
Mãn Bảo không muốn ăn đồ gì đó do tam tẩu và tứ tẩu làm, vì thế nhìn về phía Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo càng không muốn, cậu cảm thấy trù nghệ của các nàng còn chẳng tốt bằng đầu bếp nữ nhà cậu, vì thế nói: "Vậy về nhà ta ăn đi."
Dương Hòa Thư cũng không khỏi gật đầu lia lịa, đúng vậy, nhà muội nghèo thế, còn mới khách cái gì hả, không phải có sẵn nhà giàu ở đây sao?
Mọi người thấy hắn không ngừng gật đầu, đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Dương Hòa Thư bèn ho nhẹ một tiếng, nói: "Sớm đã nghe thiện danh của Bạch lão gia, muốn thuận tiện đến bái phỏng một lần."
Bạch nhị lang nói: "Đó là cha đệ, không phải cha hắn."
Dương Hòa Thư: ".. Đi nhà đệ cũng được."
Vậu nên đoàn người đi về nhà họ Bạch.
Lúc đi đến con sông trước cửa thôn, Dương Hòa Thư không khỏi dừng bước cảm thán: "Con sông này ở đây rất tốt, có sông, việc tưới tiêu sẽ tiện hơn rất nhiều."
"Đúng ạ, lí trưởng cũng nói, tuy rằng thôn Thất Lí nghèo, nhưng thôn lại có sông, có sông sẽ không chết đói, có chết đói cũng sẽ muộn hơn người khác mấy ngày."
Dương Hòa Thư: ".. Người ở đây luôn nói chuyện sắc bén vậy hả?"
Hắn nhìn quanh quất, hỏi: "Không làm lạch nước thông sang bên kia sao?"
Cái hắn chỉ chính là mảnh đồng ruộng lớn nhất, phóng tầm mắt ra xa, ngoài mấy tòa núi rải rác, thì đều là ruộng đồng bất tận.
"Có ạ, có hai lạch."
"Chỉ có hai lạch?"
Mãn Bảo nói: "Hai lạch đã là tốt lắm rồi đó ạ, năm ngoái mọi người muốn tiết kiệm lương thực, cho nên dù không phục dịch cũng không làm thủy lợi trong thôn, những năm trước nữa thì nha huyện đều gọi phục dịch, không có thời gian tu sửa thủy lợi trong thôn."
"Thủy lợi trong thôn các muội không nằm trong phạm vi phục dịch của nha huyện hả?"
Mãn Bảo nói: "Cha muội nói nơi này của bọn muội hẻo lánh, các vị đại nhân không nhớ ra."
"Còn lâu nhé," Bạch nhị lang phản bác: "Cha ta nói, là vì nhà của ta ở đây, nên các vị đại nhân trong huyện muốn cha ta ra tiền ra người tu sửa miễn phí, như vậy nha huyện sẽ không phải tốn tiền nữa."
Hiển nhiên Bạch Thiện Bảo cũng từng nghe Bạch lão gia nói như vậy, lên tiếng ủng hộ Bạch nhị lang, "Bác họ nói, mấy lạch nước lớn trong thôn đều là do bác ấy bỏ tiền làm, có đôi khi người trong thôn làm không thuận lợi, hoặc không muốn xuất lực, bác ấy còn phải lấy tiền mua lương thực cho mọi người."
Bạch nhị lang gật đầu, "Cha ta đau lòng lắm."
Dương Hòa Thư không biết nên khen Bạch lão gia thiện tâm, hay là khen hắn keo kiệt, bởi vậy chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Bạch lão gia đang chơi cờ với Trang tiên sinh.
Bây giờ Trang tiên sinh chỉ có ba học sinh, dạy học nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều, thậm chí còn chẳng cần làm theo tiến trình trước kia.
Chương trình học của Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo có thể chung nhau, chỉ có mỗi phần đọc trọng điểm ngoài giờ sẽ hơi khác một chút, điểm này không làm khó được Trang tiên sinh.
Chương trình học của Bạch nhị lang thì càng dễ, đứa trẻ này học chậm, phải dạy từ từ, nhưng có lẽ là do bây giờ Trang tiên sinh dạy theo tốc độ học của cậu, cho nên cậu còn học tốt hơn lúc ở trường.
Bây giờ buổi sáng ông chỉ cần chỉ đạo bọn họ viết chữ, lúc chạng vạng lại dạy học cho bọn họ, ở giữa có rất nhiều thời gian rảnh.
Thỉnh thoảng Trang tiên sinh sẽ ra đồng xem tình hình nông trang của mấy đệ tử, nhưng đa số thời gian đều ở trong tiểu viện của mình đọc sách, hoặc là tới tìm Bạch lão gia chơi cờ, uống rượu, trò chuyện.
Dương Hòa Thư đã sớm được nghe danh của hai người, lần này đi đến thôn Thất Lí là vì muốn gặp mặt Bạch lão gia một lần, ừm, gặp Trang tiên sinh là tiện thể thôi.
Chỉ là sau khi hắn gặp được ba đệ tử nhỏ của Trang tiên sinh, cảm thấy sau này gặp Trang tiên sinh không thể là tiện thể.
Bạch lão gia là địa chủ nổi tiếng nhất trong trấn Bạch Mã Quan, cũng là địa chủ lớn nhất, lúc trước Dương Hòa Thư tới huyện thành là tới trong âm thầm, sau đó ngoài một bữa cơm ăn với hương thân địa chủ ở huyện thành, còn chưa kịp gặp mặt các hương thân địa chủ ở nông thôn.
Bạch Thiện Bảo sẽ giúp Dương Hòa Thư che giấu thân phận với các thôn dân, nhưng sẽ không giấu Bạch lão gia và Trang tiên sinh, bởi vậy khi còn chưa tới cửa, cậu đã ghé tai thì thầm mấy câu với Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang không thèm để ý đến cậu, cậu biết tính bướng bỉnh của cậu chàng lại tái phát, thế là nhìn về phía Mãn Bảo.
Mãn Bảo ho nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: "Sư đệ, đệ không nghe sư huynh nói hả?"
Mãn Bảo móc hai viên kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu, phất tay: "Đi đi."
Bạch nhị lang nhận kẹo, lập tức chạy nhanh vào nhà, mới chạy đến ngoài sân đã la lớn: "Cha -- Dương huyện lệnh tới nhà gặp cha này!"
Dương Hòa Thư:.
Hắn nghiêng đầu nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, trầm mặc không nói gì.
Bạch lão gia và Trang tiên sinh liền để cờ xuống ra cửa tiếp khách, từ xa đã chắp tay nói: "Khách quý đến thăm, thứ cho Bạch mỗ không tiếp đón từ xa."
Lúc đến gần, thấy Dương Hòa Thư còn rất trẻ thì không khỏi hơi sửng sốt.
Mắt Trang tiên sinh còn không tốt bằng Bạch lão gia, phải tới trước mặt mới nhìn thấy rõ mặt Dương Hòa Thư, huyện lệnh trẻ như vậy, nếu không phải gia thế rất tốt, thì chính là rất có tài hoa, đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là có cả hai cái.
Bởi vậy Trang tiên sinh cũng rất vui mừng chắp tay thi lễ, "Trang mỗ bái kiến huyện lệnh đại nhân."
Dương Hòa Thư vội vàng đỡ tay hai người, cũng chắp tay thi lễ đáp lại, cười nói: "Bạch lão gia và Trang tiên sinh khách sáo quá, là do Dương mỗ không mời tự đến, còn mong hai vị không để ý."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]