Chương trước
Chương sau
Mãn Bảo cuốn mì, lại gắp một ít đồ ăn, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Bạch lão gia.

Đám người Bạch lão gia không để ba đứa trẻ ăn cơm cùng, mà tống bọn trẻ vào phòng, còn bọn họ thì ăn cơm uống rượu dưới cây đào trong sân, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Dương Hòa Thư chỉ biết thôn Thất Lí có một nhà họ Bạch, không biết từ khi nào có thêm một nhà họ Bạch nữa, cho nên tò mò hỏi một tiếng.

Bạch lão gia cười nói: "Em họ Bạch Khải của tôi từng nhậm chức huyện lệnh ở dưới địa phận Ích Châu, chỉ là tuổi xuân mất sớm, để lại thím tôi cùng một đôi cô nhi quả phụ. Bởi vì tôi và em họ tình cảm sâu đậm, nên thím đã dẫn người nhà tới đây sinh sống, nhưng hộ tịch vẫn còn ở Lũng Châu, ở đây chỉ là một biệt viện của bọn họ mà thôi."

Dương Hòa Thư nghe vậy thì hiểu, đây chắc chắn là bị gia tộc xa lánh, nói không chừng còn liên quan đến tranh chấp tài sản, cho nên mới trốn tới nơi này.

Bởi vậy hắn cười nói: "Hai nhà sống gần nhau cũng dễ chiếu cố cho nhau, cũng có thể xem là một biện pháp hay."

Dương Hòa Thư và Bạch lão gia, Trang tiên sinh trò chuyện rất vui, tới huyện La Giang nhiều ngày như vậy, người có thể nói chuyện đáp lời hắn không nhiều lắm, càng đừng nói những người nông thôn mà hai ngày nay hắn từng gặp.

Cho dù là lí trưởng địa phương, ngoài một ít việc đồng áng, những đề tài còn lại bọn họ đều không tiếp lời được.

Chờ đến khi Dương Hòa Thư cơm no rượu say ra khỏi nhà họ Bạch, ba người đã nói cười thân thiết, nghiễm nhiên thành dáng vẻ tri kỷ.

Tùy tùng của hắn ra khỏi nhà họ Bạch trước, vẫy tay một cái, một chiếc xe ngựa liền từ bên cạnh vòng ra, Bạch lão gia kinh ngạc nói: "Không biết Dương huyện lệnh mang theo xe, ta còn gọi người hầu chuẩn bị xe ngựa cho Dương huyện lệnh đó, xem ra là không dùng được rồi."

Dương Hòa Thư đắc ý cười nói: "Xe này đi ở đằng sau, nếu đã đi khảo sát quê nhà thì cũng không thể quá mức phô trương."

Mãn Bảo đứng ở phía sau không nhịn được nghĩ, nếu không muốn phô trương, thì không phải là nên cưỡi lừa, hoặc trực tiếp ngồi xe bò đi ra ngoài sao?

Ai nuôi nổi một con ngựa chứ?

Mãn Bảo nhìn ngựa của Dương Hòa Thư mà hâm mộ vô cùng, khi nào bé mới có thể ghi lại cho Khoa Khoa một con ngựa đây?

Bạch lão gia cũng nghĩ như vậy, chẳng qua khi nhìn mặt Dương huyện lệnh thì lại xí xóa, vừa nhìn là biết đây là cậu chàng mới ra đời trải nghiệm, chắc chắn không thể suy xét tỉ mỉ như vậy.

Dương Hòa Thư cũng chưa quên ba người bạn nhỏ, đặc biệt là Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, hắn rất thích và tán thưởng hai đứa trẻ này, bởi vậy mời bọn họ: "Lúc nào ba vị tiểu hữu lên huyện thành, ta mời ba đứa đến phủ đệ của ta làm khách, tạ ơn sự tiếp đón của ba đứa hôm nay."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, còn thì thầm với Bạch Thiện Bảo, "Tuy rằng ta thường xuyên đến hậu viện của nha huyện, nhưng ta chưa từng đi qua phạm vi trăm bước sau cửa hông."

Bạch Thiện Bảo nói: "Ta càng không."



"Lần sau chúng ta đi xem thử đi, Phó nhị tỷ tỷ nói vườn hoa trong đó rất đẹp."

Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ hoài nghi, "Còn đẹp hơn nhà ta á?"

Mãn Bảo chần chờ nói: "Chắc vậy, dù sao nhà ngươi mới xây được hai năm, còn nha huyện nhà người ta đã xây rất lâu rồi."

Dương Hòa Thư thấy hai đứa trẻ đáp lại hắn một chút rồi cứ mải thì thầm với nhau, nụ cười không khỏi cứng nhắc, thôi, vẫn là trẻ con mà, cố được một chứ không cố được hai.

Mãi cho đến lúc Dương Hòa Thư lên xe ngựa, hai đứa trẻ mới phản ứng lại, a, khách quý phải đi rồi.

Vì thế hai người và Bạch nhị lang cùng nhau vẫy tay tạm biệt hắn, Mãn Bảo còn dặn dò: "Dương huyện lệnh, huynh nhất định phải nhớ kỹ chuyện nợ trâu đấy, bao giờ tổ chức thì nhớ bảo người đến nhắn cho muội một tiếng, chắc chắn muội sẽ là người đầu tiên vào thành ủng hộ huynh."

Dương Hòa Thư cố cười, nói: "Được, ta sẽ thông báo cho muội."

Mãn Bảo cực kỳ ân cần vẫy tay, tận đến khi xe ngựa qua sông mới bỏ tay xuống.

Bạch tiên sinh tò mò nhìn Mãn Bảo, còn Trang tiên sinh trực tiếp hỏi luôn: "Ta cũng nghe Dương huyện lệnh nói, rằng con muốn nợ nha huyện một con trâu, chỉ là vì sao không trực tiếp nợ trâu, mà phải nợ bạc trước rồi mới nợ trâu?"

Mãn Bảo há mồm định nói, Khoa Khoa ở trong đầu bé bỗng ho nhẹ một tiếng, Mãn Bảo bèn che miệng lại, nói: "Bây giờ con chưa thể nói cho người, quá nhiều người biết sẽ để lộ bí mật."

Trang tiên sinh cười nói: "Được rồi, không nói thì không nói, chờ bao giờ con dắt trâu về thì tự nhiên chúng ta sẽ biết."

Mãn Bảo cảm thấy chắc phải mất rất lâu nữa mới đến ngày này, dù sao vận chuyển trâu đến đây cũng phải mất thời gian mà đúng không?

Kết quả bọn họ ở nơi này vừa mới trồng lúa mạch xong, mới vừa kết toán tiền công cho đám người làm thuê, trải qua một đêm gió lạnh, hôm sau lí trưởng đã tới thông báo cho bọn họ rồi.

"Nha huyện mới mua một số trâu về, nghĩ đến việc mọi người cày cấy vất vả, bởi vậy huyện thái gia mới tới quyết định, phàm là hộ nghèo thì đều có thể đến nha huyện nợ một con trâu, ngắn thì nửa năm, lâu thì trong ba năm phải trả hết tiền mua trâu và lợi tức."

Mãn Bảo đứng ở bên cạnh cha, Chu lão đầu nghe xong thì cảm thấy việc này chẳng liên quan gì đến ông, bèn lấy tẩu thuốc ở bên hông ra, khẽ vê một ít sợi thuốc lá rồi cho vào tẩu thuốc.

Có người dao động, hỏi: "Thế nào mới tính là hộ nghèo ạ?"

"Rất đơn giản, chỉ cần là trong nhà không có trâu, trong số bất động sản ngoài nhà cửa thì chỉ có ruộng vĩnh nghiệp, chưa từng mua thêm ruộng đồng thì đều tính hộ nghèo."

Được rồi, vậy thì gần như tất cả các hộ trong thôn Thất Lí đều phù hợp.

Hộ nhà nông có thừa tiền thì sẽ làm gì?



Cưới vợ á, chẳng qua đây là kế hoạch sinh sản, cũng là một trong những yêu cầu cơ bản của việc sinh tồn, đương nhiên sẽ không thể tính là có tiền.

Cho nên cưới vợ xong mà vẫn còn tiền thì làm gì?

Nuôi con á.

Ừm, đây cũng nằm trong kế hoạch sinh sản, cũng không thể tính là có tiền.

Mà nếu nuôi con rồi vẫn thừa tiền, số tiền còn lại cũng chỉ để dành cho ba việc: Một là mua trâu, hai là mua ruộng tốt, ba là mua tài sản.

Đây là điều kiện được nghĩ ra bởi hai mươi năm tri thức của Dương Hòa Thư, cộng thêm tình hình hắn tìm hiểu được trong khoảng thời gian này.

Đừng nói, trong thôn có không ít người dao động.

Một con trâu đấy, ít nhất có thể bằng hai trai tráng lao động trong nhà, vì thế có người định giơ tay đăng ký, nhưng cũng có người cao giọng hỏi: "Lí trưởng, vậy lợi tức tính như thế nào ạ?"

"Một lượng bạc một tháng cần mười hai văn."

Lời này vừa dứt, người giơ tay lập tức hạ xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, "Một lượng một tháng thì mất mười hai văn, vậy mua một con trâu cần mấy lượng?"

Hắn đứng cách lí trưởng không xa, tai lí trưởng vẫn còn rất thính, nghe thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, nói: "Một con trâu hả, to nhỏ yếu khỏe khác nhau, đại khái tầm ba lượng 200 văn đến năm lượng, mọi người cứ lấy số giữa, tầm bốn lượng đi."

"Vậy, vậy lí trưởng, bốn lượng một tháng thì phải trả bao nhiêu lợi tức ạ?"

Lí trưởng xòe bàn tay tính thử, các thôn dân đều mỏi mắt trông chờ, không ai chê lí trưởng tính chậm, bởi vì đa số bọn họ đều không biết tính.

Chu lão đầu hút một ngụm thuốc rồi cúi đầu hỏi Mãn Bảo, "Cần bao nhiêu tiền?"

"48 văn ạ."

Chu lão đầu bèn chép miệng nói: "48 văn, một tháng đã mất 48, vậy nửa năm thì phải tốn bao nhiêu tiền? Hơn nữa sau nửa năm còn chưa chắc đã trả được, sau ba năm thì phải mất bao nhiêu?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, trầm ngâm một hồi rồi mới đáp: "Cần 1728 văn ạ."

Chu lão đầu bị khói làm sặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.