Trang tiên sinh còn không hiểu biết việc đồng bằng Bạch lão gia, dù sao hắn cũng là địa chủ, chỉ việc xử lý các khoản sổ sách mà các thôn trang nộp lên thôi là đã có thể nắm được sản lượng trên mẫu của các loại cây nông nghiệp rồi.
Càng đừng nói một mảnh đồng ruộng ở thôn Thất Lí này đều là do hắn tự mình xử lý.
Cho nên hắn rất hiểu sản lượng như này ở nông trang nhỏ mang ý nghĩa gì, so với sản lượng lúa mạch vụ đông của nhà họ Bạch hắn và thôn Thất Lí, sản lượng bây giờ của bọn họ gấp hắn 1, 8 lần, tăng trưởng gần như gấp đôi.
Cho nên, nếu lúa mạch trong toàn bộ thiên hạ đều có thể đạt tới sản lượng này..
Bạch lão gia thầm nói: Vậy thì thiên hạ không nạn đói.
Đương nhiên, Bạch lão gia cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi, sản lượng lúa mạch này năm nay mới có, ai biết nó có thể thích hợp với khí hậu ở địa phương khác không?
Cho nên Bạch lão gia cũng chỉ kích động một chút rồi nghiêm túc hỏi: "Mãn Bảo, hạt giống lúa mạch trước đó của nhà con đều là nhà con tự để dành, không mua từ chỗ nào khác đúng không?"
Có một chốc Mãn Bảo hơi chột dạ, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, bé vẫn gật đầu nói: "Đúng ạ, nếu chú không tin thì cứ hỏi cha mẹ con."
Cứ hỏi cha mẹ là được, chắc chắn bọn họ sẽ không để lộ, bởi vì bọn họ có biết gì đâu.
Bạch lão gia như nghĩ đến gì đó, gật đầu, đúng là phải hỏi Chu lão đầu một câu, sao loại chuyện trồng trọt này có thể hỏi một đứa trẻ như Mãn Bảo chứ?
Bạch lão gia nghĩ như vậy rồi cười với bé, cầm đôi đũa chung gắp cho bé một miếng thịt, cười nói: "Vậy Bạch trang đầu mua hạt giống lúa mạch nhà con với giá bao nhiêu?"
Mãn Bảo cầm chiếc đũa ngớ ra;
Bạch Thiện Bảo đang ăn cơm cũng ngớ ra;
Bạch nhị lang sửng sốt một chút, cũng hiểu ra ý cha, hai mắt trợn to.
Luận thủ đoạn, ba đứa trẻ làm sao mà so được với Bạch lão gia?
Luận da mặt, ba đứa trẻ cũng chẳng thể bằng.
Mãn Bảo xấu hổ đến nỗi dỏ bừng mặt, mặt Bạch Thiện Bảo cũng đỏ lên, hai người xấu hổ nói: "Hay là chúng ta bán rẻ hơn chút?"
Bạch nhị lang lại không muốn, trên đường trở về, bọn họ đã tính xong rằng sau khi bán được hạt giống lúa mạch thì sẽ chia tiền thế nào, chia xong thì sau đấy sẽ cầm đi làm gì.
Sao có thể dễ dàng hạ giá như thế chứ?
Cậu vắt hết óc, lúc này mới nghĩ ra một lý do: "Cha, hạt giống ở cửa hàng lương thực đều đắt như vậy, chúng con còn tốt hơn của bọn họ, sao người có thể mua rẻ của bọn con?"
Bạch lão gia nói: "Vậy ta không mua của các con nữa, không phải nói hạt giống lúa mạch vụ đông trong thôn cũng đều là lấy của nhà Mãn Bảo sao? Sản lượng của bọn họ chắc chắn cũng không thấp, ta mua của bọn họ là được."
Bạch nhị lang há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới điểm này.
Mà Mãn Bảo lập tức phản ứng lại ngay, kiêu ngạo nói: "Thế thì của chúng con vẫn tốt hơn của bọn họ, nếu chú Bạch không tin, người có thể đi vào trong thôn xem, đừng nói những nhà khác trong thôn, ngay cả lúa mạch nhà con cũng không bằng được nông trang nhỏ của chúng con."
"Vì sao?"
Bởi vì hạt giống của bọn họ là loại khác nha.
Đầu xuân năm ngoái nhà họ Chu ngâm hạt giống, bé đã mua một bao hạt giống lúa mạch từ trong trung tâm mua sắm, sau đó trộm một lượng lúa mạch nhà mình tương đương với trọng lượng của bao đó ra, rồi đổ hạt giống mới mua lẫn vào trong.
Cho nên tuy rằng tình hình lúa mạch vụ xuân năm ngoái của bọn họ sau thiên tai vẫn ổn, nhưng cũng không phải quá tốt.
Sau đó người trong thôn đến đổi lúa mạch với nhà bọn họ, bé lại mua hạt giống của tiến sĩ D để trộn lẫn vào, quá hai phần ba đều là hạt giống lúa mạch của thế giới tương lai, mà hạt giống lúa mạch nhà họ Chu thì bé còn đổi nhiều hơn, đổi gần như tất cả, sở dĩ còn sót lại, đương nhiên là vì trong lúc vừa đổ vừa thu hạt giống lúa mạch ban đầu, kiểu gì cũng có chỗ bị sót.
Mà đến khi Bạch trang đầu tới nhà mua hạt giống lúa mạch, bé lười nhảy vào kho lúa để đổi, nên đợi cha bé buộc từng bao xong, bé dứt khoát thay đổi cả bao luôn.
Cho nên trên cơ bản thì tất cả hạt giống lúa mạch mà nông trang bọn họ trồng đều là chủng loại khác, độ thuần chủng tối cao.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà kết quả thu hoạch vụ lúa mạch này kém xa sản lượng mà tiến sĩ D nói.
Lúc bé đổi, tiến dĩ D đã nói, hạt giống lúa mạch mà nàng ấy đổi cho bé có sản lượng trên mẫu ít nhất là mười thạch trở lên.
Cho dù đất ruộng của bọn họ không đủ độ màu mở, thì cùng lắm cũng chỉ ít hơn hai ba thạch thôi chứ, ai ngờ nó trực tiếp giảm còn chưa đầy một nửa.
Mãn Bảo suy đoán, có khả năng là do số lúa mạch này thật sự không hợp khí hậu.
Mãn Bảo thở dài, nói với Bạch lão gia: "Chú Bạch, vậy bọn con bán rẻ cho chú hơn một chút được không?"
Bạch lão gia cười tủm tỉm hỏi, "Rẻ hơn bao nhiêu?"
Mãn Bảo rối rắm nhìn về phía Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo cũng nhất thời chưa nghĩ ra được, nếu mà rẻ hơn cửa hàng lương thực trên huyện thành, bọn họ không cam lòng, dù sao hạt giống của bọn họ cũng tốt hơn mà?
Nhưng nếu quá đắt, bác họ lại không đồng ý, dù sao bọn họ cũng không phải là nhà bán duy nhất.
Đau đầu quá!
Ba đứa trẻ mắt đi mày lại, Bạch lão gia thấy con trai hắn tích cực như vậy thì vui mừng, dứt khoát đứng dậy nói: "Không thì các con tự bàn bạc riêng trước?"
Ba đứa trẻ liên tục gật đầu, Bạch Thiện Bảo nói: "Vậy bác cứ ra ngoài đi dạo trong chốc lát đi ạ, chờ bao giờ bọn con bàn bạc xong thì sẽ gọi bác."
Bạch lão gia:. May mà con là trẻ con, còn là con cháu nhà ta, nếu là người khác mà dám cùng ta bàn chuyện buôn bán như vậy, thì cuộc buôn bán này thất bại chắc rồi.
Bạch lão gia rời đi, giao lại thư phòng cho ba người.
Chờ Bạch lão gia đi khỏi, Bạch nhị lang lập tức nhảy xuống ghế chạy đến bên cửa nghe ngóng, sau khi xác định cha cậu không nấp bên ngoài để nghe lén thì đóng cửa lại.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng nhảy xuống ghế ra đóng cửa sổ.
Bạch lão gia ở đằng xa quay lại nhìn:.
Xem ra khi nào phải dạy cho ba đứa trẻ biết đạo lý bàn chuyện bí mật không nên đóng cửa sổ.
Ba người chụm đầu vào nhau nói nhỏ: "Làm sao bây giờ?"
Ba người ba mặt nhìn nhau, cuối cùng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhìn Bạch nhị lang, cảm thấy để hắn đánh bài người thân là chuyện không có có khả năng.
Hai người thở dài một hơi.
Bạch Thiện Bảo nhìn về phía Mãn Bảo, nói: "Ngươi thân quen với người trong thôn, không thì ngươi trở về nói với họ một tiếng, nếu bác họ của ta mua lúa mạch của họ, vậy phải từ 150 văn trở lên mới bán, đừng ai hạ giá, nếu bác họ không mua được rẻ hơn ở chỗ bọn họ, tất nhiên chỉ đành quay về mua của chúng ta."
Mãn Bảo lại ưu sầu nói: "Cha ta còn có thể nghe ta, người khác dựa vào đâu mà phải nghe ta chứ?"
Bạch nhị lang: "Ai bảo năm ngoái nhà ngươi đổi nhiều hạt giống lúa mạch cho nhà khác như vậy?"
"Bà con thôn xóm muốn đổi, sao có thể không đổi chứ?" Mãn Bảo nhăn mũi nói: "Dù sao thì cái biện pháp này cũng không được đâu, không thì chúng ta vẫn giảm giá đi."
Bạch Thiện Bảo hỏi: "Giảm bao nhiêu?"
Bạch nhị lang khó chịu nói: "Giảm giá thì sẽ không kiếm được bao nhiêu, ta còn muốn để dành tiền đi Ích Châu chơi đó."
"Không thể thấp hơn 120 văn." Mãn Bảo nói: "Đây đã là cái giá thấp nhất rồi. Nếu chú Bạch còn không đồng ý, ta sẽ đi bảo cha tìm các thôn dân khác cùng nâng giá lên."
Bạch Thiện Bảo hỏi, "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể khiến bọn họ giữ nguyên giá cao?"
"Một phần cũng không nắm chắc."
Bạch Thiện Bảo:.
Mãn Bảo giải thích: "Ngươi không nghe tiểu nhị ở cửa hàng lương thực nói sao, bây giờ bọn họ mua lúa mạch ở nông thôn chỉ trả 30 văn một đấu, mà chúng ta đưa giá 120 văn. Đừng nói chú Bạch trả 120 văn, cho dù ông ấy chỉ bằng lòng trả 40 văn, trong thôn cũng có khối người muốn bán rồi."
"Nhưng của chúng ta là hạt giống."
"Dù sao cũng đều là lúa mạch để ăn thôi, ngoài một phần hạt giống đủ dùng cho vụ sau, ai còn để số lúa mạch khác làm hạt giống chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]