Ba người bàn bạc hồi lâu cũng không có kết quả, Mãn Bảo không còn cách nào, vừa căm giận ăn hết thịt trên bàn vừa thầm hỏi Khoa Khoa, "Khoa Khoa, ngươi có cách gì hay không?"
Khoa Khoa tìm kiếm rồi phân tích một loạt phương án marketing trong Bách Khoa Quán, sau đó nói: "Nếu ký chủ muốn lũng đoạn thị trường, thì sao không mua hết lúa mạch của người trong thôn?"
Mãn Bảo trợn tròn mắt, hỏi: "Ta làm gì có nhiều tiền như vậy?"
Khoa Khoa nói: "Đây là do tài nguyên bản thân của ký chủ có hạn, ta đã sớm đoán được điều này, cũng không còn biện pháp nào khác."
Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa bắt đầu hư rồi, vì thế hung hăng gắp một đũa thức ăn nữa, ăn xong mới quay sang nhìn Bạch Thiện Bảo, "Ngươi có bao nhiêu tiền?"
Bạch Thiện Bảo đề phòng hỏi, "Làm gì?"
"Nếu chúng ta mua hết lương thực trong thôn thì sao?"
Bạch Thiện Bảo trừng mắt, "Vậy phải cần bao nhiêu tiền?"
Bạch nhị lang nói: "Không phải các ngươi đều nói mọi người đều chờ lúa mạch để ăn, sẽ không dễ bán ra ngoài sao?"
Mãn Bảo như suy nghĩ điều gì, "Vậy nếu chúng ta mua lúa mạch về đổi với bọn họ thì sao?"
Bạch Thiện Bảo bổ sung: "Lại đưa thêm ít tiền, đưa bao nhiêu thì được? Một đấu năm văn?"
"Đây không phải keo kiệt, mà nếu đưa nhiều sẽ làm bọn họ nghi ngờ, năm ngoái nhà các ngươi đổi hạt giống lúa mạch với bọn họ toàn là một cân đổi một cân."
"Hai cái này khác nhau, bọn họ đổi hạt giống là để mang đi trồng, còn chúng ta đổi hạt giống là để kiếm đồng tiền lớn."
"Đối với bọn họ thì đều là vậy," Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu chúng ta không đổi với bọn họ, thì cuối cùng số hạt giống lúa mạch này cũng đều thành lương thực vào trong bụng bọn họ thôi. Hơn nữa ngươi có nghĩ tới không, nếu cuối cùng chúng ta không bán ra được, vậy lúa mạch này sẽ nện vào chân chúng ta, có khả năng chúng ta còn phải lấy giá thấp hơn để bán ra ngoài nữa ấy, tương đương với việc một đấu chúng ta không chỉ lỗ 5 văn mà thôi, có thể sẽ càng lỗ nhiều hơn nữa."
Bạch Thiện Bảo nói: "Cho nên thật ra ta còn chẳng muốn đưa thêm tiền ấy, ta muốn một cân đổi một cân."
"Đúng nhỉ," Lúc này Mãn Bảo mới xét đến khả năng nguy hiểm, muộn màng nghĩ ra: "Nếu chú Bạch mà không mua hạt giống lúa mạch thì phải làm sao đây?"
"Vậy chúng ta đành bán nó như bán lúa mạch bình thường thôi, còn có thể làm sao chứ?" Bạch Thiện Bảo nản lòng.
Đầu óc Bạch nhị lang có chút mơ hồ, một tràng dài Bạch Thiện Bảo nói lúc nãy cậu đều không nghe hiểu, cho nên chờ đến khi hai người nói xong thì trực tiếp hỏi, "Vậy rốt cuộc là chúng ta đang kiếm tiền hay đang lỗ tiền?"
Hai Bảo cùng kêu lên: "Xem cha ngươi!"
Mãn Bảo nói: "Nếu cha ngươi mà mua thì chúng ta kiếm được tiền."
Bạch Thiện Bảo nói: "Còn nếu cha ngươi không mua thì chúng ta bị lỗ."
"Lỗ nhiều không?"
Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Không chỉ lỗ vụ thu hoạch này, mà thu hoạch vụ hè và thu hoạch vụ thu cũng bị ảnh hưởng."
Dù sao trong 60 hộ thôn họ thì có đến hơn 50 hộ lúc trước đã đổi hạt giống với nhà họ Chu, nhiều người trồng lúa mạch như vậy, cho dù một nhà chỉ có năm sáu mẫu thì cũng không ít.
Bạch nhị lang nghe vậy thì không vui, "Vậy sao chúng ta phải làm vậy nữa? Còn không bằng trực tiếp bán rẻ cho cha ta, 120 văn không được thì 100 văn."
Bạch Thiện Bảo nói hắn, "Không có chí khí!"
Mãn Bảo cũng nói: "Cũng chỉ lỗ một hai năm thu hoạch mà thôi, là tiền của Thiện Bảo, hắn cũng đâu cần lợi tức, chỉ cần mạo hiểm là có thể kiếm được rất nhiều tiền, sao lại không làm?"
Bạch Thiện Bảo nói: "Ai nói ta không cần lợi tức?"
"Người một nhà vay tiền còn đòi lợi tức, keo kiệt!"
Bạch nhị lang cũng phỉ nhổ: "Keo kiệt!"
Bạch Thiện Bảo: "Các ngươi còn như vậy thì ta sẽ không chơi với các ngươi!"
Vì tiền, Mãn Bảo tỏ vẻ tình nguyện cúi đầu, vì thế lại lập tức lấy lòng gắp đồ ăn cho cậu.
Còn Bạch nhị lang vẫn rất kiên cường, trực tiếp hừ một tiếng xoay đầu đi, nói: "Ta cũng có tiền."
Mãn Bảo: "Sao ngươi lại có tiền?"
"Mẹ ta vẫn luôn cầm tiền mừng tuổi của ta, cũng được khá nhiều."
"Vậy ngươi có thể lấy tiền mừng tuổi từ trong tay mẹ ngươi ư?" Mãn Bảo tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc, "Các chị dâu ta thu tiền mừng tuổi của đám cháu ta chưa bao giờ trả lại, cho dù bọn họ có năn nỉ tỉ tê cũng không được."
"Có phải các chị dâu ngươi tham ô không?"
Mãn Bảo thở dài, "Chị dâu ta nói 'Các con ăn cơm không cần tiền, mặc quần áo không cần tiền, bị bệnh không cần tiền? Tiền tiêu hết trên người các con rồi'".
Hai cậu nhóc sững sờ nhìn Mãn Bảo đứng trên sập chống eo nhại giọng, sau đó phá lên cười ha ha.
Bạch nhị lang tỏ vẻ không cần lo lắng, "Ta biết mẹ ta giấu tiền riêng ở đâu, nếu nàng không đưa cho ta, ta sẽ đi trộm."
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo do dự, "Hình như trộm đồ không tốt lắm đâu?"
"Đó là tiền mừng tuổi của ta, lấy tiền mừng tuổi của mình sao có thể coi là trộm chứ?"
"Đợi lát nữa chú Bạch tới thì chúng ta nên nói như thế nào?" Mãn Bảo hỏi.
Bạch nhị lang nói: "Nói thẳng thôi."
"Không được!" Hai Bảo đồng thanh cự tuyệt, Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu bác họ mà biết thì chắc chắn ông ấy sẽ lập tức bảo người cầm tiền đi mua lúa mạch của người trong thôn."
Mãn Bảo gật đầu, "Chúng ta phải kéo dài thời gian, tranh thủ đủ thời giờ."
Bạch Thiện Bảo nói: "Chúng ta còn phải đi mua lương thực nữa kìa, ài, còn không biết mất bao lâu mới có thể mua được. Tiểu nhị ở cửa hàng lương thực cũng nói rồi, bây giờ mọi người đều không muốn bán lương thực, ta phải bảo Bạch trang đầu đi mua ở đâu đây?"
Mãn Bảo cũng thở dài, "Nếu có thể trực tiếp mua của chú Bạch thì tốt, nhà chú ấy trồng nhiều lúa mạch vụ đông như vậy, chắc chắn sẽ không ăn hết, vậy nhất định sẽ bán phải không?"
"Đúng rồi, chắc chắn nhà ta sẽ bán lương thực."
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhau, sau đó nhìn về phía Bạch nhị lang, hai mắt Bạch nhị lang sáng lấp lánh, hưng phấn hỏi: "Có phải các ngươi muốn mua lương thực nhà ta, sau đó cầm đi đổi hạt giống lúa mạch rồi lại bán cho nhà ta không?"
"Không phải!" Bạch Thiện Bảo phang vào đầu cậu một cái, nói: "Sao ngươi lại ngốc như thế chứ, nếu chúng ta mà làm như vậy, chắc chắn bác họ sẽ tức giận."
Mãn Bảo nói: "Đây là gian thương, chúng ta cũng không phải là gian thương."
"Vậy các ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Thiện Bảo "Hừ" một tiếng.
Mãn Bảo liền nói: "Ngươi thật ngốc mà, trong ba người chúng ta, trừ bỏ nhà ngươi, còn có nhà nào có rất nhiều ruộng, trồng rất nhiều lúa mạch vụ đông?"
"Nhà ngươi."
Mãn Bảo phồng má, tự dưng không muốn nhận người sư đệ này lắm, bé chỉ vào Bạch Thiện Bảo, nói: "Là nhà hắn!"
Bạch nhị lang nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, "Nhà hắn chỉ có vài mẫu ruộng, còn là của nhà ta cho."
"Ngươi ngốc thế, nhà ta không có ruộng ở đây, nhưng nhà ta vẫn có ruộng ở chỗ khác mà."
"Thế vận chuyển đến đây không cần thời gian hả?"
"Cần chứ, cho nên chúng ta nhất định phải kéo dài thời gian, ngươi cũng không thể làm lỡ miệng," Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Không được, ngươi quá ngu ngốc, không thì ngươi nói với cha ngươi đi, hai ngày này sẽ sang ở với Thiện Bảo."
Bạch Thiện Bảo chê, "Ta không muốn ở với hắn."
Mãn Bảo: "Vì tiền của chúng ta, ngươi cần phải ở với hắn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]