Bạch nhị lang sững ra, Mãn Bảo không đề cập tới thì đúng là cậu không nghĩ tới vấn đề này thật.
Bạch nhị lang có phiền não mới, lập tức ném chuyện không thể đi Ích Châu chơi ra sau đầu.
Cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được cái nào hay, chỉ có thể u sầu hỏi hai đồng bọn nhỏ, "Các ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ?"
Bạch Thiện Bảo nói: "Ngươi không muốn đưa thì đừng đưa nữa, chẳng lẽ mẹ ngươi còn có thể cố đòi được sao?"
Như cậu chỉ cần cậu kiên trì, thì mẹ cậu cũng không làm gì được cậu.
Thấy Bạch nhị lang vẫn vô cùng lo lắng, Bạch Thiện Bảo bèn nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi đi tìm cha ngươi đi, bảo ông ấy giúp ngươi."
Mãn Bảo cũng gật đầu theo, sau đó còn nhỏ giọng nói: "Đừng đi tìm bà nội ngươi."
Bạch Thiện Bảo vô cùng tán thành gật đầu.
"Nếu mẹ ta và bà nội ta đều không đồng ý, thì cha ta càng sẽ không giúp ta." Bạch nhị lang tỏ vẻ hoài nghi với biện pháp của hai người.
"Cứ nghe ta không sai, nếu ngươi đi tìm bác họ còn có năm phần hy vọng, còn nếu đi tìm bà bác, đó chính là một phần hy vọng cũng không có." Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Nếu bác họ không đồng ý, thì ngươi cứ nói ta và Mãn Bảo đều tự cầm tiền của mình, sau này những khoản chi lớn trong nông trang sẽ do chúng ta trả."
"Hả, không phải đã nói là do nhà ngươi chi sao?"
Mãn Bảo: "Ngươi ngốc thế, đây chỉ là cái cớ thôi, cha ngươi tin là được."
Bạch nhị lang đành gật đầu, "Vậy, vậy ta đi bảo người hầu mang bạc về giúp ta? Hay là, ta mang một nửa về nhà trước, chờ cha ta đồng ý thì ta mang nửa còn lại về."
Bạch nhị lang quay sang nhìn Bạch Thiện Bảo, nói: "Ngươi có thể giúp ta bảo quản một nửa kia trước được không?"
Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề.
Mãn Bảo cũng mang bạc của mình về nhà, chỉ là bạc quá nặng, lần đầu tiên bé chỉ bỏ hai mươi thỏi vào trong sọt, sau đó cõng sọt về nhà.
Người nhà họ Chu cũng đều đang bận việc của mình, thấy Mãn Bảo cõng sọt về thì mọi người cũng không để ý, tận đến khi Mãn Bảo lại cõng sọt đi, trên tay còn cầm thêm một cái, lúc này tiểu Tiền thị mới hỏi: "Mãn Bảo, muội đi đâu đấy?"
"Muội đến nhà Thiện Bảo lấy đồ."
"Thế đi mau nhé, ta đã bắt đầu nấu cơm rồi," tiểu Tiền thị cười tủm tỉm nói: "Hôm nay cha bảo mổ gà, còn mua thịt đấy."
Mãn Bảo đồng ý, vừa ra khỏi cửa liền chạy như bay.
Tới nhà họ Bạch thì trả sọt cho Bạch Thiện Bảo, lấy sọt của mình ra đựng bạc, bé bỏ hai mươi thỏi vào trong, sau đó nhìn chín thỏi còn dư lại, do dự nhét thêm một thỏi vào sọt.
Bạch Thiện Bảo hỏi, "Ngươi cõng được hết không? Không thể đi thêm chuyến nữa hả?"
"Nhà ta sắp ăn cơm rồi."
"Thế để ta cầm giúp ngươi vậy." Bạch Thiện Bảo lại lấy sọt của mình ra hỗ trợ, Mãn Bảo liền đưa sọt của mình cho hắn, "Cái này nặng hơn, ngươi cõng cái này, ta cõng sọt của ngươi."
Bạch Thiện Bảo nghĩ mình lớn hơn bé, còn là con trai, vì vậy không từ chối.
Mãn Bảo vui vẻ rạo rực bỏ hết tám thỏi bạc vào sọt, ngẫm nghĩ một lúc lại bỏ năm thỏi bạc từ bên sọt của cậu ra, cảm thấy không nhẹ không nặng như vậy rất hợp lý, vì thế cõng sọt rồi quay sang nhìn cậu.
Nhà họ Chu thấy hai đứa trẻ cõng sọt đi vào phòng Mãn Bảo, không khỏi tò mò, "Bọn họ cõng cãi gì đó?"
Mấy đứa Đại Đầu chơi thân với Mãn Bảo nhất lập tức theo vào xem, Chu ngũ lang vốn đang ngồi xổm dưới mái hiên chờ ăn cơm tối thấy thế thì cũng đi vào.
Chu lục lang đã theo vào từ lâu rồi, còn đưa tay định cầm hộ Mãn Bảo, "Sọt đựng gì thế?"
Mọi người vừa nói vừa ùa vào phòng Mãn Bảo, Mãn Bảo mở vải che trên sọt ra, còn lồng tiếng "keng keng keng": "Xem này!"
Chu lục lang trố mắt nhìn, mấy đứa Đại Đầu cũng thế, không khỏi đồng loạt kêu òa lên, ngay đến Chu ngũ lang vừa chen lên thấy thế cũng ngây dại, lắp bắp nói: "Này này này, muội út, Mãn Bảo, muội làm gì, làm gì mà lấy được nhiều tiền như vậy?"
Mãn Bảo không vui, đáp: "Đây đều do muội kiếm."
"Hả? Muội kiếm kiểu gì?"
Trong nhà họ Chu chỉ có duy nhất một mình Tiền thị biết Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, Bạch nhị lang trao đổi lúa mạch với các thôn dân rồi bán lại cho Bạch lão gia, những người khác, bao gồm cả Chu lão đầu, đều cho rằng Mãn Bảo chỉ là sợi dây trung gian giữa Bạch lão gia và nhà bọn họ, đem hạt giống lúa mạch nhà mình bán giá cao cho Bạch lão gia mà thôi.
Mãn Bảo cũng muộn màng nhận ra, hình như việc này còn chưa nói cho cha.
Mãn Bảo lập tức cất tiền đi, vẻ mặt nghiêm túc nói với đám đồng bọn nhỏ: "Đây là bí mật của chúng ta, mọi người không được nói cho người lớn!"
Không nói Chu ngũ lang và Chu lục lang, ngay đến mấy đứa nhỏ như Đại Đầu cũng thấy lo sợ, "Cô nhỏ, chỗ tiền này của người quá nhiều rồi, phải nói cho người lớn chứ."
"Không được!" Mãn Bảo tung ra đòn sát thủ, "Tiền riêng của mấy đứa còn đang ở chỗ ta đấy, lúc cha mẹ mấy đứa hỏi ta cũng có nói đâu."
"Nhưng mà.."
Chu ngũ lang lại hỏi: "Mãn Bảo, tiền này muội kiếm kiểu gì, cha mẹ biết không?"
Mãn Bảo so ngón tay chột dạ nói: "Chỉ có mẹ biết, cha không biết."
Chu ngũ lang nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ biết thật hả?"
Mãn Bảo gật đầu, "Đương nhiên!"
Chu ngũ lang liền nhớ ra hôm qua mẹ nhất quyết không cho đi đổi lúa mạch, còn vì thế mà cãi nhau với cha một trận, xem ra là mẹ đã biết từ sớm.
Chu ngũ lang vô cùng sảng khoái gật đầu, "Được, chúng ta không nói."
Những người khác cũng không ngốc, vừa nghe thế thì hiểu ngay, rối rít che miệng cười.
Chỉ có Nhị Nha vẫn khá lo lắng, "Cô nhỏ, cô đặt nhiều tiền như vậy trong phòng có an toàn không?"
"Trộm mà dám lẻn vào nhà chúng ta sao?" Mãn Bảo nói: "Ta có sáu ca ca lận đấy!"
Nhị Nha: ".. Không phải, ông nội từng đi lục phòng của ngũ thúc và lục thúc.."
Chu ngũ lang khoát tay, vô cùng yên tâm nói: "Cha sẽ không lục phòng của muội út đâu, cháu thấy tiền riêng của chúng ta đặt ở chỗ nàng đã bị lục bao giờ chưa?"
Chính vì thế mà từ Chu ngũ lang cho tới Tứ Đầu nhỏ tuổi nhất đều có tiền riêng ở trong tay Mãn Bảo, việc này ở nhà họ Chu là bí mật công khai, nhưng lạ là vẫn không có ai tới lục phòng Mãn Bảo.
Thật ra thỉnh thoảng Chu lão đầu cũng sẽ hỏi Mãn Bảo một câu, nhưng cũng không tra xét phòng của bé.
Nhị Nha nghĩ đến việc này thì gật đầu, cũng đúng, nhà họ phân chia rất rõ ràng, cô cả và cô nhỏ là do bà nội quản, cha bé và các chú bác là do ông nội quản.
Không biết vì sao, Nhị Nha chợt thấy hơi đồng tình với cha bé và nhóm chú bác.
Đám bạn nhỏ vừa có thêm một bí mật cộng đồng bắt đầu chụm lại ngắm nghía bạc của Mãn Bảo, trong lòng thấy hâm mộ cực kỳ, bọn họ rất tò mò, rốt cuộc là Mãn Bảo kiếm tiền kiểu gì.
Mãn Bảo liền nói: "Bọn ta bán mạch giống cho Bạch lão gia."
Chu ngũ lang không khỏi líu lưỡi, "Mạch giống kiếm được nhiều tiền như vậy hả, vậy lần thu hoạch lúa mạch tháng cuối xuân này có thể bán được như vậy nữa không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Xem tình hình thế nào, nếu lúa mạch của chúng ta có thu hoạch tốt thì hẳn là có thể."
Đại Đầu như nghĩ đến gì đó, "Hóa ra cha ta nói thật, chăm chỉ trồng trọt thật sự có thể kiếm tiền."
"Đương nhiên là có thể kiếm tiền," Chu ngũ lang: "Nếu mà không kiếm được tiền thì ông bà cháu nuôi bọn ta lớn kiểu gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]