Chương trước
Chương sau
Chu ngũ lang dẫn đám trẻ ra ngoài, để Mãn Bảo ở một mình trong đó cất bạc, Bạch Thiện Bảo rất khó hiểu, "Phòng chỉ to từng này thì có thể giấu từng đấy tiền ở đâu chứ, cứ trực tiếp để vào trong rương là được mà."

"Không được," Chu ngũ lang nghiêm túc nói: "Nhiều tiền như vậy mà không cất kĩ thì tối làm sao mà ngủ ngon được, tận 29 thỏi đấy."

Còn nhiều hơn số nhà bọn họ đang có.

Bạch Thiện Bảo muốn nói cho bọn họ, không phải 29 thỏi, mà là 49 thỏi, trước đó Mãn Bảo đã cõng một sọt về rồi, chẳng qua vừa nãy cậu ở trong phòng bé cũng không nhìn thấy 20 thỏi bạc kia, nghĩ chuyện này bé còn giấu cả cha, cậu bèn không lắm miệng nữa.

Giấu ở chỗ nào có thể ngủ ngon được đây?

Đương nhiên là giấu ở chỗ Khoa Khoa rồi.

Mãn Bảo lấy hết bạc của mình ra, sau đó nhét cả vào hệ thống, để chúng nó làm bạn với hai mươi thỏi trước.

Sau đó mới kéo hai cái sọt không ra ngoài, một cái đưa cho Bạch Thiện Bảo, một cái để ra ngoài sân.

Chu ngũ lang vừa định hỏi bé cất kĩ chưa, Tứ Đầu vẫn luôn giữ rịt trước cửa phòng bếp không chịu đi và con gà con bị đuổi đến đây đã cùng nhau vọt vào tiểu viện, thấy bọn họ thì hô lên: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, mau đi ăn cơm."

Hô xong thì xoay người chạy sang đại viện, từ xa đã nhìn thấy miệng Tam Nha đứng trước phòng bếp phồng lên, bác gái hai đang bảo bé ăn chậm một chút.

Tứ Đầu "Áu" một tiếng xông lên, cậu biết ngay, ai phải đi gọi mọi người ăn cơm thì người đấy xui xẻo, Tứ Đầu vọt tới trước cửa phòng bếp, đưa đôi mắt trông mong nhìn bác gái cả, bác gái hai và mẹ cậu.



Hà thị giơ tay vỗ vào lưng cậu, nói: "Còn không mau đi dọn ghế đi, đừng có chực chờ đồ ăn trong bếp nữa, con xem các ca ca và tỷ tỷ con có thế đâu."

Tứ Đầu bèn thở dài não nề, xoay người đi ra ngoài.

Tam Nha theo phía sau cậu, ăn xong miếng thịt trong miệng, sau đó cùng đi dọn đồ.

Nhà họ Chu bay ra một mùi thịt mê người, ngay cả Bạch Thiện Bảo cũng không khỏi hít sâu một hơi, Mãn Bảo liền nhiệt tình mời cậu ở lại ăn cơm tối, "Là đại tẩu của ta tự tay làm đó, ngon lắm."

Đúng là Bạch Thiện Bảo đã dao động, "Nhưng ta còn chưa nói cho mẹ ta."

"Bảo Đại Cát về nói là được, hơn nữa huynh ấy cũng phải trở về ăn cơm tối."

Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói có lý, vì thế chạy ra bảo Đại Cát về báo cho mẹ cậu, rằng cậu sẽ không về nhà ăn cơm.

Đại Cát nhìn lũ trẻ chạy tới chạy lui trong sân, cảm thấy để thiếu gia ở đây hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm, cho nên hành lễ rồi lui ra ngoài.

Nhưng hắn cũng không nghe theo Bạch Thiện Bảo là về hẳn không tới nữa, mà sau khi thông báo cho Trịnh thị xong thì hắn lại đi đến nhà họ Chu, vốn định đứng canh giữ ngoài cửa, kết quả bị Tứ Đầu đang đuổi gà vào sân bắt gặp.

Vì thế người nhà họ Chu cũng biết.

Chu lão đầu tự mình ra ngoài kéo người vào, "Nếu đã đến nhà thì sao lại có thể không vào cửa chứ, nào nào nào, cậu vào ngồi ăn với chúng tôi đi. Mãn Bảo, con mau mời Bạch thiếu gia ăn cơm."

Tiểu Tiền thị làm không ít đồ ăn, tuy rằng thức ăn chay chiếm đa số, thậm chí có vài món làm từ cùng một loại rau, nhưng hình thức vẫn khác biệt.

Bạch Thiện Bảo ăn đến ngon lành, cảm thấy nàng nấu ăn ngon chẳng kém nữ đầu bếp.

Mãn Bảo vừa ăn vừa nghĩ, chờ bao giờ bé mua chảo sắt về, thì đại tẩu còn có thể nấu được nhiều món hơn.

Bạch Thiện Bảo và Đại Cát đều ăn rất ngon miệng, Chu lão đầu cũng rất vui vẻ, lúc ăn con gắp cho con gái hai cái đùi gà, bảo bé chia cho Bạch Thiện Bảo một cái.

Mãn Bảo cực kỳ hào phóng chia cho cậu.



Bé cảm thấy hôm nay cha cũng hào phóng lạ thường.

Mãi cho đến lúc cơm nước xong, Chu lão đầu mới biểu hiện ra nguyên nhân ông hào phóng, ông cười tủm tỉm hỏi Bạch Thiện Bảo, "Tiểu công tử, ta nghe Mãn Bảo nói, nhà các cậu vẫn còn thừa rất nhiều lúa mạch lúc trước định đổi với thôn dân?"

"Cũng không nhiều lắm, chỉ còn chín bao thôi ạ."

"Ai dà, thế là nhiều rồi," Chu lão đầu nói: "Như nhà các cậu thì ăn đến bao giờ mới hết, nghe nói nhà các cậu còn có rất nhiều ruộng, mà lương thực vụ chiêm cũng sắp thu hoạch được rồi, số lúa này phải bán đi thôi, nếu không để lại thành lương thực cũ thì không tốt đâu."

Chu lão đầu đang định nhờ Bạch Thiện Bảo xem cậu có thể nói với Bạch lão gia một tiếng, đến lúc đó bán cho bọn họ mấy bao lúa mạch được không.

Ông không quá muốn để cho con gái đi hỏi Bạch lão gia, dù sao đây cũng là việc lớn, hơn nữa bọn họ mới kiếm được một khoản lớn từ chỗ Bạch lão gia, thật sự hơi xấu hổ khi muốn mua lại lúa mạch nhà họ với giá thấp.

Dù sao lúc trước Bạch lão gia cũng lấy một cân hai lạng để đổi mạch giống với người trong thôn, kết quả nhà bọn họ không đổi, mà giữ lại để bán.

Không biết vì sao, tuy Mãn Bảo vẫn luôn nói cái giá này không đắt, nhưng ông vẫn vô cùng chột dạ.

Tiền thị liếc mắt nhìn ông, người khác không biết nhưng bà lại biết, số lúa mạch kia cũng không phải là của Bạch lão gia, mà là do ba đứa trẻ vận chuyển về.

Quả nhiên, Chu lão đầu vừa mới dứt lời thì Bạch Thiện Bảo đã nói: "Số lúa mạch đó con giữ lại để bán cho Mãn Bảo rồi."

Nói đến đây thì cậu quay đầu hỏi Mãn Bảo, "Ngươi muốn mua mấy bao? Hay là ngươi mua ít một chút, còn thừa thì ta bán cho lão bá."

Người nhà họ Chu:.

"Hả?" Mãn Bảo nhìn cha của bé, lại nhìn Bạch Thiện Bảo, nghi hoặc nói: "Ta và cha ta là một nhà mà."

"Ai dà," Chu lão đầu vỗ đùi, vui tươi hớn hở cười nói: "Hóa ra Mãn Bảo đã nhắc với cậu rồi à, vậy thì thôi, cứ coi như ta chưa nói câu này. Đúng rồi tiểu công tử, Mãn Bảo có nói đến giá cả chưa nhỉ?"

"Nói rồi ạ," Tinh thần Bạch Thiện Bảo lập tức rung lên, thoáng nhìn Mãn Bảo rồi nói: "Chúng con định giá cả là 30 văn một đấu."

Thật ra lúc lương thực chưa vận chuyển tới, hai người bọn họ đã chốt giá là 35 văn một đấu.



Mãn Bảo đã sớm nghĩ tới việc nhà bọn họ sẽ bán hết số lúa mạch này với giá hạt giống, trong nhà chắc chắn chỉ còn ít gạo cũ với bột mì, căn bản chẳng đủ để ăn được mấy ngày.

Nếu không mua được lương thực, chắc chắn cha bé sẽ cho trộn cám vào để ăn, chắc chắn là thế!

Cho nên bé đã sớm thương lượng với Bạch Thiện Bảo rồi, 35 văn một đấu.

Ít nhất cũng thấp hơn cửa hàng lương thực 5 văn tiền đúng không?

Kết quả bọn họ lại chẳng ai dự đoán được giá lương thực cứ nói giảm là giảm, đêm qua Bạch lão gia đã nói cho bọn họ, bây giờ lương thương ở huyện La Giang đang đến các thôn xóm thu mua lúa mạch với giá 28 văn một đấu.

Tuy rằng lúa mạch trong cửa hàng lương thực vẫn chưa giảm giá, nhưng Bạch lão gia đoán có lẽ chuyện này cũng chỉ trong mấy ngày này thôi.

Cho nên Mãn Bảo liền đến tìm Bạch Thiện Bảo yêu cầu giảm giá, hai đứa trẻ còn vì thế mà cãi nhau một trận, nhưng nghĩ đến phải đối đầu với kẻ địch mạnh, cả hai đều nhường người nhau một bước.

Mãn Bảo không yêu cầu Bạch Thiện Bảo nhất định phải bán với giá mua lương thực ở nông thôn kia cho bé, Bạch Thiện Bảo cũng không cố gắng đòi năm văn tiền kia của bé nữa.

Trực tiếp bán với giá gốc cho bé.

Cũng vì hôm qua đã có cuộc "Thảo luận kịch liệt" này, nên hôm nay hai đứa trẻ đều có vẻ cực kỳ hữu hảo.

Nhưng vì để cho mình không phải rơi vào cảnh chịu khổ cho người mù xem, Bạch Thiện Bảo vẫn giải thích thêm một câu, "Lúc chúng con vận chuyển lúa mạch từ Lũng Châu đến đây đã là 30 văn một đấu rồi, cho nên giá bán cho mọi người chính là giá gốc đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.