Mười năm rồi, ta gần như quên mất có người như vậy.
“Người khổ thì khổ lấy, người độ được người thì tự độ mình.
Hà tất tự chuốc khổ?”
“Câu hay quá… người khổ thì tự khổ.”
Ta quay đầu — là Nữ đế, kẻ được hậu thế gọi là truyền kỳ.
Phiên Phiên và Di Nhiên rời đi.
Trong đình chỉ còn ta và bà.
Nữ đế trông dịu dàng vô cùng.
Hung quang trong mắt đã được năm tháng mài phẳng; ta thậm chí chẳng thấy bà tàn nhẫn giống lời đồn.
Ngồi rất lâu, bà mới mở miệng:
“Đại tộc cần người kế vị.
Trẫm biết Cẩn Nguyên không màng quyền vị, nên gọi ngươi vào — là để nói, trẫm định lập tiểu nữ nhi của ngươi làm Hoàng Thái Nữ.”
Dĩ Ninh? Suýt nữa ta phun cả trà ra.
Thấy ta kinh ngạc, nữ đế nhướng mày:
“Ngươi không biết?”
Ta phải biết gì?
Nữ đế phất tay, cung nữ dâng một phong thư.
Nét chữ nguệch ngoạc như gà bới — đúng là của Triệu Dĩ Ninh.
“Nữ nhi ngươi viết tấu tự tiến, nói nó có lòng tin làm một nữ hoàng còn giỏi hơn trẫm.”
Con bé trời đánh…
Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Thần thiếp dạy dỗ thất trách, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, tuyệt không có ý vượt phận.”
“Sợ gì?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nữ đế bật cười khẽ.
“Con bé dám giấu cả họ Thôi mà gửi thư cho trẫm — đủ thấy bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh/4891169/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.