Thiên hạ đồn rằng Nữ Đế thủ đoạn cay nghiệt.
Ta chỉ cảm khái — từ nay Trường Công chúa thật sự thành người cô độc.
“Có lẽ bà ấy bảo chàng rời phủ… là vì muốn bảo vệ chàng.”
A Quận lắc đầu, bình thản:
“Bà ấy bảo ta đi… là vì chán ghét gương mặt ta đến cực điểm.
Bà ấy không g.i.ế.c ta—chỉ vì bà giữ lời hứa.
Nếu Tả tướng không c.h.ế.t, ngày đó người c.h.ế.t… chính là ta.”
Ta không hiểu quyền mưu, nhưng hiểu nỗi buồn của hắn.
Ta cong mắt cười:
“Đã vậy… chúng ta không về Kinh nữa.”
A Quận ngẩn ra nhìn ta.
Ta không cho hắn cơ hội nói:
“Chàng muốn đi đâu? Ở lại Đam Châu, hay đến Thanh Hà? Nghe nói phương Bắc tuyết cao hơn đầu người — có muốn đến nhìn thử không?”
A Quận cũng cười:
“Nàng muốn đi đâu, ta theo đó.
“Dù ở đâu… chỉ cần có nàng, chính là nhà của ta.”
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Phiên ngoại I – Hoàng Thái Nữ
Ta và A Quận trở lại kinh thành… đã là mười năm sau.
Mười năm nay, phần lớn chúng ta ở tại Thanh Hà.
Trong lúc làm mộc, ta vô tình phát hiện mình có thiên phú làm ăn; còn A Quận thì vừa gặp ngoại tổ phụ đã hợp ý như cố nhân, lão gia t.ử thậm chí còn muốn giao cả thư viện gia tộc cho hắn kế thừa.
Ngày trở về Thanh Hà, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đã chờ sẵn ngoài cửa thành.
Ngoại tổ phụ mắng xối xả, bảo phụ mẫu ta hai kẻ nghịch tặc, năm ấy vì muốn giúp Trường Công chúa tranh vị mà dám gửi thư đoạn tuyệt với họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh/4891168/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.