Nói hồi lâu, Triệu Thế Tông mới dừng lại.
Nhiễm Đào mới dám nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân nói xong rồi.”
Triệu Tông chầm chậm hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Nhiễm Đào cười: “Bệ hạ, tiểu lang quân cũng thần khí lắm đó. Theo nô tỳ thấy, chắc ngài lo quá rồi, ngài nhìn đi, đây không phải đều không có việc gì ư.”
Trên mặt Triệu Tông cũng lộ nụ cười.
Triệu Thế Tông dứt lời, cũng không muốn ở lâu, quay người đi xuống. Bục có hơi cao. Lộ Viễn sợ hắn ngã, đưa tay muốn dìu hắn, trước tiên quay người, lập tức nhìn thấy bệ hạ đang đứng cách đây mười thước! Hắn kinh hãi, trong đầu cũng minh bạch, vì cũng không biết bệ hạ có che giấu thân phận đến đây hay không. Hắn không dám lên tiếng, chỉ là ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi đó.
Triệu Thế Tông thấy bộ dạng ngốc này của hắn, cũng nhìn ra phía ngoài.
Hắn nhất thời còn ngu hơn Lộ Viễn.
Triệu Tông nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, ý cười trên mặt càng sâu, còn tươi đẹp hơn tà dưong phía sau.
Trên đường tới, Triệu Tông thật sự rất vội vã, Tiêu Đường gửi thư quá mức đơn giản.
Hắn hoàn toàn không biết Tiểu Thập Nhất rốt cuộc đã làm gì, mới có thể dẫn tới muối dân làm như vậy. Mặc dù hắn vẫn kiên định cho rằng Tiểu Thập Nhất không sai, nhưng không cách nào không lo lắng. Một đường đi nhanh tới đây, cuối cùng chỉ mất năm ngày đã đuổi đến đây. Bọn họ đến huyện nha Diêm Thành Huyện trước, Tri huyện, Huyện thừa đều bị giam lại, những người còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/954163/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.