Phan Cân lao người về phía Việt, quyết phải giết chết kẻ đã hại cả dòng họ mình. Việt không chút phản ứng chỉ điềm đạm thở dài cúi đầu.
- Phong Ấn...!
Một bức tường vô hình lại ngăn cản Phan Cân tấn công Việt, gã điên cuồng đấm vào khoảng không trước mặt toan phá vỡ phong ấn nhưng lần này phong ấn lại vững chắc một cách lạ thường. Việt khẽ nhếch mép nhìn về phía tên xác ướp với thái độ lãnh đạm:
- Tao đã cố gắng tìm đủ mọi cách để né tránh việc tiêu diệt mày...! Bởi tao sợ cái kết dành cho mình...! Nhưng giờ vô vọng rồi...!
- Thằng khốn...! Thả tao ra...! Tao phải giết mày...! Phải giết mày...!
- Giết tao...? Đừng đùa...! ( Việt cười lớn trả lời)
Việt nhìn về phía Dương với đôi mắt buồn bã, dường như anh ta vẫn còn lưu luyến hình ảnh trước mặt. Giá như thời gian có thể ngừng trôi... nhưng quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ...
Việt nhìn về hướng Phan Cân, đôi mắt anh ta khẽ nhếch lên, miệng nghiến răng ken két đầy tức giận:
- Để tao cho mày biết thế nào là địa ngục....! Hỏa âm phù...!
Việt ném một đạo phù vào trong phong ấn, bất ngờ đạo phù bốc cháy dữ dỗi lan tỏa xung quanh gã quái vật. Phan Cân cười lớn rồi nhếch mép trả lời:
- Ngu ngốc...! Đến bây giờ mày vẫn không hiểu rằng tao không thể chết à...? Cơ thể tao mãi mãi không thể tan biến...!
- Vậy sao...? ( Việt khẽ mỉm cười)
Cơ thể Phan Cân bốc cháy dữ dội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ma-trong-sinh-ky/1877214/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.