Mỗi một triều đại khi bắt đầu đều là quốc thái dân an, người người đều được sống một cuộc sống ấm no và hạnh phúc, có thể rằng khi mới thay đổi triều đại thì thứ ấm no và hạnh phúc đó chỉ là nằm trong tâm tưởng của biết bao người chứ chưa thể thành sự thực nhưng rồi công cuộc kiến thiết nước nhà xong xuôi đâu đấy sẽ cho tất cả một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng rồi giấc mơ nào cũng sẽ đến hồi kết thúc, một ngày nào đó triều đại kia, nơi mà đã từng vô cùng hưng thịnh sẽ dần dần bị mục ruỗng từ bên trong, rồi cứ thế mà lụi tàn, mà đổ sụp xuống, để lại những hoài niệm và những năm tháng loạn lạc đầy đau thương.
Nếu muốn được thái bình thịnh trị thì phải trải qua nỗi đắng cay, một triều đại suy vong sẽ có một triều đại khác thay thế, nó giống như một thứ quy luật của tự nhiên, khi một cây cổ thụ ngã xuống sẽ có cây con mọc lên, cây con ấy sẽ thành hình, phát triển rồi già cỗi và lại ngã xuống, mọi thứ cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn không có điểm dừng. Chính điều đó mang đến cho con người ta ước mơ và hi vọng, để mà có thể làm nên những điều kì diệu. Đứng trước cảnh nước nhà lâm vào biển lầm than nhưng hắn chưa bao giờ thôi tin tưởng vào một tương lai Đại Việt của hắn sẽ lại hưng thịnh như năm xưa nhưng vấn đề là khi nào? Và ai? Sẽ làm được điều đó?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.