Tên đệ tử và Trúc đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tấn là hiểu là hắn đã bị hạ độc Hắn cố gắng đứng dậy nhưng miệng hắn đột nhiên ộc ra máu tươi, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn không nói lên lời.
- Thầy... Thầy....!
Cân khóc lóc kêu lên giữ chặt lấy tay Tấn, nhưng hắn gạt tay ra rồi nhăn mặt lên tiếng:
- Chạy đi...! Hai người chạy mau đi...!
- Thầy ơi...! Con làm sao có thể bỏ thầy lại được...!
Tấn nắm chặt cổ tay tên đệ tử rồi gằn giọng nói:
- Con nghe ta nói đây...! Phải tự bảo trọng lấy mình, phải mạnh mẽ hơn, phải phát dương quang đại tổ nghề diệt ma... con hiểu không...? Ta chỉ cần con nhớ lấy một chữ nhân thôi...!
Rồi Tấn đưa mắt nhìn về phía Trúc và nói tiếp:
- Xin cô hãy chăm sóc cho Cân hộ ta...! Ít nhất cho đến khi nó lo được cho bản thân mình...! Ta xin cô...!
- Thầy sẽ không sao đâu mà...!
- Hãy hứa với ta được không....?
- Em hứa sẽ chăm sóc cho Cân...!
- Vậy là ta yên lòng rồi...! Hai người mau lập tức rời khỏi đây...!
Cân và Trúc khóc lóc không muốn bỏ Tấn lại, nhưng hắn lừ mắt quát lớn mấy tiếng đuổi họ đi. Sau khi bóng Trúc và Cân rời khỏi đó thì Tấn mới thở dài yên lòng. Hắn tọa thiền bắt ấn niệm chú rồi lẩm nhẩm gì đó:
Từ bốn hướng, nổi lên một trận gió lớn làm mọi thứ xung quanh trở lên lạnh lẽo. Trông màn đêm u tịnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ma-trong-sinh-ky/1877145/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.