Đứng trước cửa phòng của Dương, Tấn vẫn chưa dám gõ cửa, vì hắn vẫn còn do dự không biết nên nói chuyện như thế nào với cô ta. Vì một phần việc này là việc riêng của Dương, phần còn lại hắn không muốn tạo ra thêm việc gì gây hiểu nhầm.
Đang trong lúc lưỡng lự bất quyết thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn rồi lên tiếng hỏi:
- Cậu tìm em có việc gì sao...?
- Chúng ta nói chuyện một chút được không...?
Tấn và Dương cùng nhau đi dạo ngoài vườn, hắn không biết phải mở lời câu chuyện ra sao nên vẫn im lặng nhìn về phía vườn hồng đang khoe sắc Dương tiến về phía vườn hồng rồi sờ ngón tay lên bông hoa, khuôn mặt cô khẽ mỉm cười đầy thích thú làm tâm trạng Tấn bỗng nhiên thấy bình lặng.
- Cô ta không có dấu hiệu của người bị duyên âm...! ( Tấn nghĩ thầm trong bụng).
Là một thầy pháp cao tay, Tấn thừa hiểu rõ một người bị duyên âm bám theo là như thế nào. Khí sắc mệt mỏi, da dẻ tái sảm, dần dần mất trí, hoang tưởng rồi thể trạng yếu nhược mà tự diệt nhưng Dương thì khác. Cô ta rõ ràng mang trạng thái tươi trẻ, hạnh phúc, xung quanh người lại không có âm khí ẩn hiện thì chắc chắn không có vong âm bám theo.
- Vậy chỉ có thể là trường hợp còn lại: ký ức của tiền kiếp...!
Dương thấy Kim Hổ đang chăm chú nhìn về phía mình, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh một cách rộn ràng. Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ma-trong-sinh-ky/1877186/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.