- Ngay cả cô cũng không tin tôi sao...?
Tấn thở dài nhìn vè phía Dương với đôi mắt đượm buồn, ngay lúc này trong lòng hắn cảm thấy cực kì tuyệt vọng vì ngay cả người mà hắn nghĩ rằng hắn tin tưởng nhất cũng cho rằng... Dương hiểu rõ trong lòng Tấn đang nghĩ gì, cô dịu dàng đưa tay lên má hắn rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Em lúc nào cũng tin vào cậu...! Nhưng chỉ có cách này mới giúp giải quyết mọi thứ một cách êm đẹp nhất...! Hãy nghe em...!
- Được...!Vậy chút nữa tôi sẽ cùng cô đến bệnh viện...!
- Không cần đâu...! Ở đây cũng có chuyên gia tâm lý mà...!
********************************
Buổi chiều hôm đấy, Dương dẫn Tấn đến khu hành lang phía sau trường, nơi đây trông có vẻ khá vắng lặng và yên bình khác hẳn so với không khí ở trước mặt của trường đại học.
Tấn vừa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh, hình như nơi này là chỗ tổng hợp hồ sơ hay tư liệu gì đấy vì hắn thấy khá nhiều sách và văn bản được cất trong kho. Đang thư thả bước đi bỗng nhiên một giọng hát từ đằng xa vang lên làm hắn tập trung lắng nghe:
Mùa đông trên thung lũng xa như một tiếng kinh cầu
Làm sao để ta quên đi một cơn bão lớn
Em hỡi nếu mộng đẹp có thế thôi
Xin hãy giữ lại phút giây sau cùng
Tình yêu rồi đây sẽ như cơn mộng dở dang
Đời tôi tựa như khúc ca ru một sớm mai hồng
Làm sao để cho bờ mi đừng hoen nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ma-trong-sinh-ky/1877183/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.