Sáng ngày hôm sau, Tiểu Yên đi vào phòng để gọi Dương Tử Nghiên thức dậy." Tiểu thư, người mau dậy đi, mặt trời đã lên cao lắm rồi!"
Dương Tử Nghiên đêm qua uống nhiều như vậy, đầu nàng vẫn còn choáng váng, làm thế nào mà dậy được chứ.
" Ah, muội ra ngoài đi! Ta còn muốn ngủ, đừng làm phiền ta!" Nàng đưa tay đẩy Tiểu Yên đi, miệng lèm bèm nói.
" Tiểu thư, không được ngủ nướng nữa!..."
Sau cùng không thể chịu nổi tiếng càu nhàu của Tiểu Yên, Dương Tử Nghiên cũng đành phải thức dậy. Kỳ thực đầu nàng vẫn rất đau, nhưng chuyện hôm qua lại không nhớ một chút gì. Nếu như nàng biết hôm qua người đưa nàng trở về phòng là Triệu Lăng Phong, nàng chắc sẽ ngất đi mất.
Tại thư phòng của Dương Thanh Giản, Dương Tử Ngọc lúc này cũng đang ở đây, không biết là nàng ta lại muốn giở trò gì nữa đây.
" Phụ thân, muội muội bây giờ cũng đã đến tuổi cập kê, người cũng nên tìm cho muội ấy một mối hôn sự khác đi!" Nàng ta đảo mắt quan sát, rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Dương Thanh Giản nghe nàng ta nói, động tác của ông ta dừng lại, đôi mắt dữ tợn nhìn về phía Xuân Phong viện.
" Con nói cũng đúng! Vẫn nên là nhanh chóng gả nó đi cho khuất mắt, dẫu sao ta cũng không thích nhìn thấy nó ở trong Dương Phủ!" Ông ta gật đầu tán thành đáp.
Dương Tử Ngọc nghe đến đây, khoé môi nàng ta cong lên, kế hoạch bây giờ xem như đã thành công một nửa rồi. Không có Tô Diêu ở đây, nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-cho-hoi-ngai-co-muon-cuoi-ta-khong/1787607/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.