Chương trước
Chương sau
Tiểu Yên nài nỉ mãi, nhưng vẫn không moi được thông tin từ Thiên Nham, nàng rốt cuộc vẫn là chịu thua hắn. Đúng là cận vệ của Vương Gia có khác, khó mà cạy miệng hắn ra được.
Không biết làm thế nào để giúp Dương Tử Nghiên, Tiểu Yên chỉ có thể nấu nhiều thức ăn ngon cho nàng mà thôi.
Ban đêm, Dương Tử Nghiên thức dậy bởi vì khát nước, nhưng thật không may là trong phòng cũng chẳng còn giọt nước nào. Có lẽ Tiểu Yên hôm nay quên châm nước trà cho nàng rồi, khát khô cả cổ, nàng đành phải tự thân vận động.
Bên ngoài trời tối đen như mực, Dương Tử Nghiên lần mò đi đến nhà bếp, nàng chậm rãi đi từng bước. May mắn là cuối cùng cũng an toàn đến nhà bếp rồi, nàng đi nhanh vào trong tìm nước uống.
" Nước ở đâu nhỉ? Bổn cô nương khát sắp chết rồi đây!" Nàng không vui nói.
Tìm mãi mới thấy một lu nước được đậy kín đặt trong góc, nàng liền chạy đến mở nó ra.
" Cuối cùng cũng tìm ra! Ở cổ đại uống nước cũng khó khăn thế này sao?" Nàng thở dài nói, rồi lấy gáo múc lên uống cạn.
" Vị của nó hơi lạ nhỉ, không phải nước mà cũng không giống rượu lắm, nước trái cây lên men sao?" Dương Tử Nghiên khẽ liếm môi, nàng cảm nhận được mùi hương trái cây dịu nhẹ.
" Nhưng nó rất ngon, ta phải tranh thủ uống nhiều một chút!" Nàng thích thú hơn, lại lấy gáo múc thêm để uống, nhưng càng uống lại càng thấy khát.
Dương Tử Nghiên không biết chủ nhân của cơ thể này tửu lượng rất kém, chỉ mới như thế thôi đã say mất rồi.
" Ợ...Thật sảng khoái!" Gương mặt nàng nhanh chóng ửng đỏ, hai mắt cũng trở nên mơ màng.
" Hừ, cuộc sống tốt như vậy...( nấc)...ta không muốn phải chết đâu...Ợ...Triệu Lăng Phong, ngươi phải cứu ta!" Thần trí đã không còn tỉnh táo, nàng bắt đầu nói nhăng nói cuội.
" Ngươi đáng ghét, dùng xong rồi lại...lại muốn vứt ta đi...ta mới không dễ dàng chết như vậy...( nấc)..."
Nói xong, nàng lảo đảo đứng lên, chân loạng choạng bước ra ngoài. Hai mắt mở sắp không lên rồi, nàng dường như chẳng thể đi nổi nữa.
" Ah!" Bất ngờ nàng đụng trúng ai đó, khiến mũi đau đớn vì đập mạnh vào ngực của hắn.
" Đau chết lão nương rồi...là ai?" Nàng tức giận kêu lên, tay đưa lên đánh vào người ở trước mặt.
Triệu Lăng Phong lúc này đang đứng trước mặt nàng, bộ dáng hắn nhìn nàng vô cùng đáng sợ.
" Nữ nhân đáng chết này, đêm hôm trốn ở đâu uống rượu thế này? Là sợ chết nên muốn mượn rượu giải sầu sao?" Hắn trầm giọng lên tiếng.
Dương Tử Nghiên mắt nhắm mắt mở cố nhìn hắn, nàng lờ mờ nhận ra hắn.
" Tứ Vương Gia...là ngài sao?"
" Hứ, ngài...chính là một tên đáng ghét! Ta ghét ngài...đồ lạnh lùng, ác độc..." Sau khi nhận ra người đứng trước mặt là Triệu Lăng Phong, thái độ của nàng còn gay gắt hơn, nàng chỉ thẳng mặt Triệu Lăng Phong mà mắng.
Dương Tử Nghiên nếu là sau khi tỉnh lại biết mình nói những từ thế này, nàng chắc sẽ muốn treo cổ tự tử chết mất thôi. Phàm những người bất kính với Triệu Lăng Phong, thì sẽ không sống nổi qua ngày mai.
" Ngươi, nữ nhân ngu ngốc này!" Triệu Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.
Dương Tử Nghiên lúc này đột nhiên ngồi bệt xuống đất, nàng rưng rưng nước mắt, rồi bất ngờ òa khóc lớn.
" Ah, ta không muốn chết đâu! Ta đã chết một lần rồi, ta không thể nào chết thêm lần nữa! Triệu Lăng Phong, ngươi không thể qua cầu rút ván như vậy?"
" Ngươi nhất định phải cứu ta!"
Triệu Lăng Phong nhanh chóng bịt miệng nàng lại, nếu như để người khác nghe thấy, thì sẽ đến đây mất.
" Dương Tử Nghiên, ngươi im lặng cho Bổn Vương!" Hắn trừng mắt nhìn nàng gầm nhẹ.
" Ta không im, ngươi hứa sẽ không để ta chết đi! Hứa sẽ bảo vệ ta đi!" Nàng lắc đầu nói.
" Ngươi dám ra điều kiện với ta? Có tin hay không, là ta sẽ cho ngươi chết trước Dương Thanh Giản?" Triệu Lăng Phong trên trán đã nổi gân xanh, hắn đang rất kiềm chế bản thân rồi, nếu không đã một tay bóp chết nàng.
" Vậy ngươi giết ta đi!" Dương Tử Nghiên khi say lại bạo dạng hơn, nàng đến dã thú Triệu Lăng Phong cũng chọc giận rồi.
Đôi mắt nàng ướt đẫm, nàng hất hàm thách thức hắn, vậy nhưng Triệu Lăng Phong lại cảm thấy thú vị.
" Thôi được rồi, Bổn Vương hứa với ngươi, nếu như ta vẫn còn sống, thì sẽ không để ngươi phải chết sớm!" Hắn nhếch môi đáp.
" Vậy còn được, ta tạm tin ngươi!" Dương Tử Nghiên lúc này tâm trạng mới ổn định một chút, nàng khó nhọc đứng lên.
" Ah!" Chỉ là chưa đi được hai bước, chân nàng đã bủn rủn mà khụy xuống.
" Ngươi đúng thật là..." Triệu Lăng Phong không thể chịu nổi, hắn xoay người bước đi, ngó lơ nàng.
Nhưng chỉ đi được vài ba bước, hắn liền dừng lại. Ban đêm gió lớn thế này, hắn cũng không nên để nàng nằm ở đây, đành phải quay lại.
" Dương Tử Nghiên, ngươi đứng lên cho Bổn Vương!" Hắn lên tiếng gọi, nhưng nàng căn bản là không nghe thấy, vì đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Triệu Lăng Phong thở dài, hắn ngồi xuống bế nàng lên." Bổn Vương hôm nay chắc là điên rồi, nên mới chịu ôm một con sâu rượu như ngươi!" Hắn thở mạnh nói.
Dương Tử Nghiên trong vô thức câu lấy cổ hắn, nàng dụi dụi vào ngực hắn thỏ thẻ." Triệu Lăng Phong, nếu là người của ngươi, vậy thì ta sẽ an toàn sao? Vậy...ngươi có muốn lấy ta không?"
" Bổn Vương tại sao phải lấy xú nữ nhân như ngươi? Đừng có mà nằm mơ!" Hắn thẳng thừng từ chối, dù cho Dương Tử Nghiên cũng chẳng thể nghe thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.