Nghe hết màn độc thoại của Chương Thừa Tuyên, trong lòng Thích Tự cũng dấy lên một tia hi vọng, hắn hỏi ngược lại: "Thay vì kéo tôi xuống, tại sao cậu không nghĩ đến chuyện trừng phạt những kẻ đã buộc mình rơi vào tình cảnh u ám hiện tại?"
Chương Thừa Tuyên cúi thấp đầu nói: "Người kéo tôi vào bóng tối u ám, chính là bản thân chứ ai."
Nghe những lời tự hận của đối phương, Thích Tự cũng phải giật mình sửng sốt.
Người này đã từng mong có được thừa nhận từ hắn, mong được trở thành đối thủ của hắn là thế, vậy mà giờ đây đều từ bỏ cả.
Có lẽ vì hơn ai hết, Chương Thừa Tuyên biết rõ sau khi làm ra loại chuyện này, Thích Tự chắc chắn sẽ không tha thứ hay tin tưởng hắn nữa.
Không có được, cũng không với được, thì quay ra kéo cả hắn xuống bùn...
Thích Tự nhanh chóng tỉnh táo lại, đổi giọng nói: "Chương Thừa Tuyên, hình như tôi từng kể tôi còn một người em trai sinh đôi rồi đúng không... Cậu nói cậu ghen tị với tôi, nhưng tôi lại rất ghen tị với em trai mình... Không như tôi, nó là một sinh viên bình thường, phiền não lớn nhất mỗi ngày có khi chỉ là bữa tiếp theo nên ăn gì... Hồi bé hai đứa đi bơi cùng nhau, thầy dạy sơ ý để nó suýt nữa đuối nước, lúc ấy tôi lại mải chơi nên không để mắt đến em, về sau mẹ biết chuyện, chẳng những truy cứu thầy dạy mà còn trách tôi rất nhiều, nói tôi làm anh thì lúc nào cũng phải bảo vệ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-quyet-dau/3095980/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.