Tin nhắn được gửi đi xong, mấy phút sau Số Phức mới nhắn lại: "Cậu là sinh viên đại học mà hỏi chuyện này làm gì?"
Thích Tự khó hiểu: "Là sao? Tại sao sinh viên thì không được hỏi?"
Nói vậy nhưng Số Phức vẫn giải thích cặn kẽ ra cho hắn.
F1S: "Trò chuyện thương mại là dịch vụ offline, chủ yếu bao gồm tham gia họp mặt và đàm phán thương mại cùng với khách hàng, giá cả còn tùy vào thân phận, thực lực và hoàn cảnh đặc thù của cả đối tượng đàm phán lẫn khách hàng, dao động rất lớn, từ 30,000 cho đến 300,000."
Thích Tự: "..."
F1S: "Cậu muốn tôi cung cấp dịch vụ cho ai? Nói trước, tôi đòi thù lao không rẻ đâu."
Tự: "Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi."
Hiểu lầm to, hắn còn tưởng "trò chuyện thương mại" là tán gẫu với nhau thôi chứ...
F1S: "Hay ý là cậu muốn tìm tôi tán gẫu?"
F1S: "Haha, sao hôm trước còn bảo tôi im đi cơ mà?"
Tự: "..."
Thích Tự mờ mịt nghĩ—đi tìm người này nói chuyện có phải là tự đào mồ chôn mình không vậy...
F1S: "Thôi được rồi, về sau muốn gì thì cứ trực tiếp nói ra, khỏi quanh co lòng vòng, đã bảo rồi mà, tôi thích làm việc với người thẳng thắn."
Thích Tự: "..."
F1S: "Gần đây thế nào rồi?"
Thấy đối phương chủ động cho mình một đường lui, Thích Tự vừa nghiến răng kèn kẹt, vừa phải ra vẻ bình tĩnh đáp lại: "Đi gặp các nhà phân phối trực thuộc bộ phận Sales của MeiWei ở nước ngoài."
F1S: "Siêng vậy, được nghỉ mà không đi chơi à?"
Tự: "Năm nay thì chắc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-quyet-dau/148354/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.