"A Vũ, vừa rồi ngươi có nghe được âm thanh gì không, thí dụ như Tuyết Nhi gì gì đó?"
Buông Phượng Thiên Vũ ra, Mộc Mộc bắt chuyện, chẳng lẽ thật sự là nàng nghe lầm?
Phượng Thiên Vũ nhìn Mộc Mộc, chẳng lẽ những lời nói của nam nhân kia Mộc Mộc đều nghe được sao?
"Không nhìn thấy người nào, cũng không có nghe được!"
Phượng Thiên Vũ trả lời, cũng không muốn nói cho Mộc Mộc biết!
"Xem ra là thật sự là nghe lầm rồi, A Vũ chúng ta trở về đi!"
Mộc Mộc lôi kéo Phượng Thiên Vũ, vui vẻ bước về phía trước, mà Dạ Huyễn Ngọc vẫn lặng lẽ đi ở phía sau, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào bóng dáng màu trắng kia!
Đêm qua là hắn trúng tà sao?
Lại còn ôm nàng!
... ... ... ...
Trở lại Học Viện, còn chưa bước đến sân nhỏ, Phượng Thiên Vũ đã gặp hai người!
"Phượng Thiên Vũ, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy?"
Đông Ngự Phong đi qua, nhìn thoáng qua Dạ Huyễn Ngọc, bất mãn hỏi, không biết hai ngày nay nữ nhân này biến đi đâu, tìm mọi chỗ cũng không thấy nàng!
Mộc Mộc tiến lên một bước: "Ngươi là ai?"
"Mộc Mộc!"
Phượng Thiên Vũ kéo nàng qua một bên, nhu hòa nói: "Ngươi cùng Dạ Huyễn Ngọc về trước đi, ta sẽ về sau!"
"Vậy được rồi, chúng ta đi trước!"
Mộc Mộc gật đầu, kéo khối băng sơn bước đi về sân nhỏ, khi đi lướt qua Đông Ngự Phong, nàng liền trợn mắt hung hãn nói: "Nếu A Vũ gặp chuyện không may, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-ma-quan-yeu-nhieu-hau/2473810/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.