Linh lực màu vàng bao trùm toàn bộ những đường hắc khí, ngăn cản sự bành trướng của nó!
Thất Dạ thu hồi móng vuốt, mắt vàng khẽ chớp: "Chủ nhân, độc của hắn đã được chế trụ!"
Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, ôm lấy thân thể mềm mềm nho nhỏ: "Thất Dạ, khổ cực ngươi rồi!"
"Chủ nhân, không có việc gì nữa thì ta đi ngủ tiếp đây!"
Thất Dạ ngáp một cái thật to, gần đây nó thật sự lúc nào cũng muốn ngủ hết!
"Ừ, trở về đi!"
Nhìn thoáng qua Vân Ế, biết độc đã được chế trụ nên nàng cũng có chút yên lòng: "Thanh Ngư, Mộc Thương, các ngươi hãy ở lại chăm sóc hắn thật tốt, ta sẽ tự đi tìm Mộc Mộc!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, nhìn Vân Thương: "Thanh Loan rất nhanh sẽ trở về, không cần lo lắng!"
Nàng nói Thanh Loan đã đi lấy U Minh quả rồi, nam nhân này chắc đang lo sợ Thanh Loan phải giao chiến với Thần Thú bảo hộ đây!
Vân Thương nghe vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng nho nhỏ màu đỏ, không biết suy nghĩ cái gì!
... ...
Thời gian cứ thế trôi qua, Phượng Thiên Vũ đã đi xuống dưới vực Vô Sinh Nhai, nhìn cánh rừng rậm trước mắt, khóe mắt híp lại: "Một khu rừng chết nguyên thủy".
Cất bước đi thẳng về phía trước, một trận gió thổi qua, chớp mắt một bóng dáng đã đứng trước mặt nàng, vẫn là một thân hắc y cùng với một chiếc mũ rộng vành!
Bước chân Phượng Thiên Vũ dừng lại, mắt lạnh nhìn nam nhân ở trước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-ma-quan-yeu-nhieu-hau/2473808/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.