Chương trước
Chương sau
Mộc Thương triệu hồi những nhánh mây, lỗ tai khẽ động, sau đó nói: "Chúng ta không cần tìm nữa đâu, bọn họ sắp đến đây rồi!"

"Ồ, sao ngươi biết rõ như vậy?" Thanh Loan nghi ngờ hỏi, bọn họ đâu thấy ai đâu, làm sao hắn dám khẳng định Vân Ế đang đi đến đây?

"Cỏ cây nơi đây hợp thành một mạch. Muốn biết, hỏi bọn chúng là sẽ rõ thôi."

"Như vậy cũng được sao?"

Quả nhiên không lâu sau, Vân Ế cùng Thanh Ngư liền xuất hiện, nhìn dáng vẻ hai người hơi nhếch nhát một chút... !

Thanh Ngư nhìn thấy tiểu thư của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không khỏi hiện lên một nụ cười, nhanh chóng chạy tới!

"Tiểu thư."

Phượng Thiên Vũ kéo Thanh Ngư lại bên mình, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện nàng không có bị thương, liền yên lòng!

"Thanh Ngư, làm sao các ngươi vào được tầng thứ ba vậy?"

Phượng Thiên Vũ vừa cất tiếng hỏi, mọi người ở đây cũng đang băn khoan về vấn đề này, nơi Thanh Ngư biến mất nhìn rất là bình thường, tấm bia đá cũng không có ở nơi đó, vậy bọn họ làm sao mà có thể bước vào tầng này được?

Thanh Ngư suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ta cũng không biết nữa, lúc ấy không biết chuyện gì xảy ra, sau đó tỉnh lại thấy mình đã ở đây rồi!"

"Được rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở tầng thứ ba này, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào tầng bốn!"

Phượng Thiên Vũ nhìn những đám dược liệu đang tràn đầy sức sống kia, khóe miệng cong lên, ai da, đều là những hảo dược liệu không đó nha.

"Thái tử điện hạ, nàng đúng, đúng là...tiểu công chúa!"

Thời điểm mọi người đang cao hứng, Vân Ế lại ném ra quả một quả boom, mọi người nhanh chóng quay đầu nhìn Thanh Ngư... !

Tiểu công chúa?

Thanh Ngư lại chính là tiểu công chúa của Vân Thương quốc... !

Vân Thương kích động nhìn Thanh Ngư, rồi hỏi Vân Ế: "Ngươi nói đều là sự thật sao?"

Vân Ế tươi cười: "Thái Tử, trên cánh tay phải của nàng có một ấn ký như của Thái Tử."

Thanh Ngư coi như vẫn chưa xác định được vấn đề, khi nghe đến đây mọi chuyện cũng đã rõ ràng!

Nàng chính là tiểu muội muội của Vân Thương, người mà Vân Ế luôn muốn tìm, trời, nói đùa gì vậy?

Mạc Sầu sờ sờ đầu, nỉ non nói: "Khó trách, lần đầu tiên Thanh Ngư trông thấy công tử đã nói như đã từng gặp qua người!"

Vân Ế suy nghĩ một chút, thật ra d.i.e.n d.a.n l.e q.u.y d.o.n khi tiểu công chúa chưa mất tích, hai người đã gặp nhau hai lần, một lần là lúc tứ hôn, một lần là ở trong Hoàng Cung!

Phượng Thiên Vũ không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ngay từ đầu đã suy đoán về điều này, về sau ngẫu nhiên trông thấy ấn kí trên tay Thanh Ngư chính lúc đó nàng liền đã khẳng định, chẳng qua là không nghĩ tới, một đường Vân Thương cũng không nhận ra Thanh Ngư, đồng thời những điều Dạ Hiên nói đều hoàn toàn chính xác!

Thiên Hoàng Điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ sẽ đến!

Khối băng Mộc Thương không có biểu lộ gì.

Mộc Mộc nhìn thoáng qua Thanh Ngư, hảo hảo một cái công chúa bởi vì trúng phải quỷ kế mà phải xa rời thân nhân của mình, cổ đại chính là một nơi cung tâm kế (mưu tính, kế sách)giết người trong thầm lặng a... !

"Thanh Ngư, ngươi... !"

Vân Thương hít một hơi thật sau, nhìn Vân Ế nói về ấn ký, vậy nàng chính là muội muội của hẳn rồi, ấn ký chính là tự tay d*i*e*n d*a*n l*e q*u*y d*o*n mẫu hậu hắn thêu lên, chỉ có hắn và muội muội mới có, người ngoài căn bản không thể bắt chước được!

Thanh Ngư nhất thời khó có thể tiếp nhận, nàng vẫn luôn nghĩ rằng mình là cô nhi, không có thân nhân, thân nhân duy nhất của nàng chính là tiểu thư cùng phu nhân, nhưng bây giờ lại xuất hiện một vị ca ca!

Chung quanh Phượng Thiên Vũ bày ra kết giới, mang theo nhóm người Mộc Thương rời đi, lúc chuẩn bị đi, Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ bả vai Thanh Ngư cất giọng nói: "Thanh Ngư, ngươi phải suy nghĩ thật kĩ, hắn chính là ca ca của ngươi!"

"Tiểu thư!" Đôi mắt Thanh Ngư đỏ lên, hô nhẹ một tiếng, ý tứ của tiểu thư nàng hiểu rõ, nhưng mà... !

Tự nhiên bây giờ lại xuất hiện một ca ca, nàng... !

Sau khi Phượng Thiên Vũ rời đi, đến một vách núi đá, nơi càng nguy hiểm, bảo vật sẽ càng tôt!

... ... ...

"Thanh Ngư, những năm này muội sống có tốt không?"

Vân Thương nhìn Thanh Ngư, muội muội của hắn, rút cuộc cũng tìm được rồi!

Thanh Ngư mỉm cười, khuôn mặt thanh tú ngập tràn niềm vui: "Tuy rằng cuộc sống trước kia thật khổ sở, nhưng muội vẫn sống rất vui vẻ cùng tiểu thư!"

Vân Thương nghe vậy, trong mắt tràn ngập đau thương, Phượng Thiên Vũ phế vật của Đông Dạ quốc danh tiếng lừng lẫy lan truyền khắp tam quốc, Thanh Ngư đi theo nàng, cuộc sống như thế nào hắn hiểu!

"Thanh Ngư, cùng ca ca quay về Vân Thương quốc được không? Ca ca sẽ hảo hảo bảo vệ muội!"

"Muội không thể quay về cùng ca ca được!" Thanh Ngư lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Huynh là ca ca của muội, điều đó muội sẽ không phủ nhận, nhưng muội chỉ muốn ở cùng d:i:e:n d:a:n l:e q:u:y d:o:n với tiểu thư!"

"Thanh Ngư, vì cái gì muội lại không muốn làm công chúa mà nguyện ý đi theo nàng?"

Vân Thương nhìn Phượng Thiên Vũ, nữ nhân kia, có ma lực gì sao?

"Không vì cái gì cả, đều là muộn nguyện ý muốn như vậy!"

"Thanh Ngư, nếu muội đã quyết định như vậy huynh sẽ không làm khó muội, huynh chỉ mong muội sống luôn vui vẻ và hạnh phúc!"

"Cảm ơn ca... Ca ca!" Thanh Ngư nói xong, nhào vào trong lòng Vân Thương!

Vân Thương ôm lấy Thanh Ngư, mẫu hậu, người nhìn thấy không, con đã tìm được tiểu muội muội rồi, con tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai làm tổn thương đến muội muội!

Thanh Loan ngồi trên tàng cây, cách đó không xa nhìn hai huynh muội đang ôm nhau, khuôn mặt tuyệt mỹ d~i~e~n d~a~n l~e q~u~y d~o~n rộ lên nụ cười, Vân Thương vui vẻ, thật tốt!

"Loan loan, ngươi muốn đi theo hắn sao?"

U Minh Điệp vẫy vẫy đôi cánh hỏi, Loan Loan từ khi gặp được nam nhân này liền đi theo hắn, còn không chịu làm việc kia nữa!

"Điệp nhi, ta thích chàng!"

Thanh Loan không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi từ chối, các cô nương ở Minh giới luôn là vậy đó ưa thích nói thẳng, nhưng mà Vân Thương lại không phải là người của thế giới nàng, nàng sợ nàng sẽ làm hắn sợ!

"Thế nhưng mà Loan Loan, chúng ta còn phải đi tìm chuyển thế của Thần Nữ Sáng Thế nữa a!"

Thanh Loan sững sờ, lắc chân, bất đắc dĩ nói: "Nghe nói Thần Tử cũng tới Đế Hoàng Thành rồi, không bằng chúng ta cùng hắn đi tìm luôn!"

Lần đầu tiên, Thập Phương thế giới rung chuyển, Dự Ngôn Sư có nói chuyển thế của Thần Nữ đã trở về, muốn cứu được phụ hoàng, chỉ có tìm đến Thần Nữ, nhưng biết Thần Nữ ở chỗ nào mà tìm... !

"Loan Loan, ta thật sự không có biện pháp với ngươi a!" U Minh Điệp bay vòng vòng tròn không biết phải nói như thế nào, nó là ma thú của Loan Loan, Loan Loan nói thế nào nó sẽ làm như thế!

Phượng Thiên Vũ cũng đã thu thập được một ít dược liệu, lúc trở sắc trời đã tối, Thanh Ngư cùng Vân Thương còn có Vân Ế đang ngồi chung một chỗ.

Mộc Mộc cầm Thập Tự Giá (chính là cái dây chuyền của Mộc Mộc đó)chơi đùa, Mạc Sầu đứng ở một bên, Thanh Ngư thấy nàng về, cao hứng chạy tới: "Tiểu thư!"

"Ừm!"

Phượng Thiên Vũ lên tiếng, nhìn bộ dàng này chắc là đã tiếp nhận Vân Thương rồi!

"Mộc Mộc, ngươi sao cứ nhìn cái đó hoài vậy?"

Phượng Thiên Vũ ngồi xuống, Mộc Mộcđang nhìn vào vòng dây trên tay, cái Thập Tự Giá đối với Mộc Mộc không biết có ý nghĩa như thế nào?

Mộc Mộc đem Thập Tự Giá đeo lên cổ rồi thở dài: "A Vũ, không biết làm sao dạo gần đây Thập Tự Giá luôn lộn xộn."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Mộc Mộc: "Ngươi nói Thập Tự Giá luôn lộn xộn?"

Làm sao có thể, một cái Thập Tự Giá làm sao có thể động được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.