"Cô có thôi ngay cái tính ngạo mạn của mình hay không?" Từ Lục Ngạn trừng mắt lạnh lùng nói.
Bạch Như Tuyết lúc này mới ngẩng mặt nhìn lên, nước mắt giàn giụa, phấn rồi đường kẻ mắt vì những giọt nước mắt kia làm cho lắm lem. Nhìn Bạch Như Tuyết hiện tại vô cùng thảm hại, chỉ vì tình thôi đã khiến cô ta thống khổ đến vậy sao?
Trong tiềm thức Bạch Như Tuyết chính là không chịu được người đàn ông của mình thuộc về bất kỳ ai, lời nói mang theo kỳ vọng vô đối:
"Xin anh, em xin anh hay quay về là Lục Ngạn của mấy năm trước đi, hãy là Lục Ngạn chỉ yêu mình em, chỉ quan tâm đến một mình em. Hãy khiến người người ganh tị với tình yêu của đôi ta đi anh."
Đối diện với Bạch Như Tuyết đang cầu xin nỉ non, đáng thương căn bản không phải là Từ Lục Ngạn ôn hòa, điềm đạm của trước kia. Cho nên mọi câu từ xin được yêu lại từ đầu của cô ta anh chỉ xem như gió thoảng qua tai, vốn dĩ không để vào lòng, trực tiếp nhìn thẳng vào mặt phải của sự thật, hờ hững nói: "Khiến cô thất vọng rồi, chúng ta sớm đã kết thúc từ lâu. Mong cô từ nay đừng nhắc gì đến chuyện này. Nếu cô cứ cố chấp đến cuối cùng người thiệt thòi nhất là cô mà thôi."
Dứt lời Từ Lục Ngạn nắm tay của Bối Lạc Lạc hiên ngang rời đi trước bao ánh mắt tò mò về cô. Mà Bạch Như Tuyết chính vì sự hất hủi vô tình của anh làm cho tức giận, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644598/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.