Cô ta vốn dĩ không biết Lạc Lạc mà anh nhắc đến là ai. Mặc nhiên không can thiệp đến, cái cô ta cần làm lúc này là xoa dịu cái mông đang đau của mình. Còn nghĩ Từ Lục Ngạn sẽ thích mình, ai mà ngờ lại không chút thương hoa tiếc ngọc, một phát ném thẳng xuống sàn, thử hỏi ai mà chịu được.
Từ Lục Ngạn lẳng lặng ngồi xuống, một cái nhìn xót xa và một câu nói quan tâm cũng không có. Anh là người rất có phép tắc trong công việc, kể cả chuyện tình cảm cũng như vậy. Nếu không phải là người anh yêu thì đừng mơ tưởng đến việc sẽ được sự chú ý từ anh.
Vừa hay Bạch Nhĩ Khang và Tác Thổ Lai cùng lúc đi vào, cái nhìn đầu tiên bị thu hút chính là cô gái ngồi bệt trên sàn nhà. Bạch Nhĩ Khang bày ra điệu bộ thương xót, nhanh trí đỡ cô ta đứng dậy không quên hỏi thăm:
"Làm sao lại ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo thế kia?"
Tác Thổ Lai nhìn Từ Lục Ngạn với vẻ mặt khó coi trước mặt, chí ít cũng đoán ra được phần nào câu chuyện, liền hất hất vai vào Bạch Nhĩ Khang ý chỉ hãy nhìn Từ Lục Ngạn.
Cô ta như thấy được người ứng cứu, thoáng chốc đã nhân cơ hội tựa sát vào vòm ngực của Bạch Nhĩ Khang, thút thít nói:
"Vừa rồi em thấy Từ lão đại uống rượu một mình, sợ ngài ấy cô đơn nên mới vào đây cùng uống. Nào ngờ Từ lão đại giận dữ thô bạo ném em xuống sàn."
Bạch Nhĩ Khang nghe xong bất bách thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644596/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.