Một lần nữa ý định rời khỏi của cô bị ngăn cản. Lần này có người gọi thẳng tên của cô, giọng nói này cả đời cô cũng không quên được. Vẫn là cưng chiều, vẫn là yêu thương như vậy, tiếc là nó hoàn toàn vô dụng ở khoảnh khắc này. Cô biết bây giờ khi đối mặt với Từ Lục Ngạn, trái tim bé nhỏ vẫn còn yêu anh đến mãnh liệt sẽ không thể nào an yên, thay vào đó nó sẽ đập mạnh thật mạnh. Dù biết vậy, cô vẫn phải đối mặt, né tránh sẽ khẳng định rằng cô vẫn còn yêu, cô sẽ không để họ có suy nghĩ đó. Trầm tư hồi lâu Bối Lạc Lạc tỏa ra lạnh nhạt quay ra sau nhìn anh:
"Không biết Từ lão đại có gì muốn nói với tôi?"
|Từ lão đại! Bối Lạc Lạc em hay lắm, đến cả cách xưng hô em cũng thay đổi, đối với em tôi là trò đùa sao?|
Tâm trí Từ Lục Ngạn chợt hiện ra vài dòng suy nghĩ lệch lạc nhưng tràn đầy sự thất vọng, đôi mắt nhìn Bối Lạc Lạc vẫn dịu dàng, không một lời oán hận chỉ thấy buồn và đau lòng:
"Em biết rõ anh yêu em đến nhường nào mà Lạc Lạc, cớ sao em lại dửng dưng vứt bỏ tình yêu đó?"
|Em xin lỗi|
Biết rằng lòng đau như cắt, tim quặn thắt đến ngạt thở nhưng Bối Lạc Lạc vẫn cố gắng chịu đựng đáp bằng sự nhu nhược: "Do anh quá ngu ngốc mà thôi, đừng đổ tất cả lỗi lầm vào tôi. Tình yêu này lúc đầu là do ai tạo ra, chính anh... là chính anh, thay cho câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644541/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.