"Dù sao đi nữa anh vẫn nên cho cậu ấy một cơ hội được yêu."
Lữ Hành Song cười như không cười: "Em nói anh nên cho người ta cơ hội, vậy anh hỏi em vì sao em biết nhưng vẫn không cho anh cơ hội?"
Nói rồi Lữ Hành Song rất chăm chú quan sát biểu cảm của cô. Dường như đang suy tư điều gì đó, chốc sau mới đáp: "Ngay từ đầu em đã không thể yêu anh, vậy nên em mới đề nghị một chuyện dù biết nó khá vô lý... cơ mà em vẫn muốn thử, vì Tiểu Yên xứng đáng được yêu."
Đối với cô Mỹ Tiểu Yên là người thân, là người cô thương nhất. Nếu như thật cô thích Lữ Hành Song thì sao, cô vẫn chấp nhận nhường hắn cho bạn của mình, chỉ cần được thấy Tiểu Yên được hạnh phúc, được vui vẻ như vậy cũng đủ làm cô vui lây. Nhớ đến trước kia, bên cạnh cô lúc nào cũng có Tiểu Yên, cậu ấy không hề bỏ mặc cô mỗi khi cô buồn, cô cô đơn nhất.
"Anh xin lỗi với lời đề nghị này, tình yêu không thể nói thay đổi là thay đổi, nói cho là cho được. Tiểu Yên là một cô gái tốt sớm muộn gì cũng gặp được ý trung nhân của mình thôi, em không cần lo lắng." Lữ Hành Song vô vai cô nhủ lòng trấn an cô.
--------
Mỹ Tiểu Yên chăm sóc cho cô đến tối thì Bối Lạc Lạc kêu cô nàng về nhà nghỉ ngơi, tự cô. Trên đường lái xe về nhà Mỹ Tiểu Yên vẫn không quên được những lời mà Lữ Hành Song đã nói với Bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644535/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.