Nhìn thấy Tác Thổ Lai đến Bối Lạc Lạc liền giả vờ buồn ngủ để rời khỏi trả lại không gian riêng tư cho hai người. Tác Thổ Lai thầm cảm ơn cô, còn Mỹ Tiểu Yên thì khác cô nàng lườm nguýt cô, hơn ai hết Mỹ Tiểu Yên biết rõ Bối Lạc Lạc chỉ là đang giả nai mà thôi.
"Ăn cháo đi."
Tác Thổ Lai cẩn thận múc cháo ra chén rồi đưa cho Mỹ Tiểu Yên. Nhưng cô nàng còn chưa kịp nhận lấy thì Tác Thổ Lai rụt tay về, giải thích: "Cháo rất nóng để tôi đút cho em ăn."
"Không cần đâu tôi tự ăn được mà." Mỹ Tiểu Yên lắc đầu từ chối muốn giành lấy chén cháo với cậu mà căn bản là không thể giành được, bất lực đành để cậu đút ăn vậy. Tác Thổ Lai múc từng muỗng cháo nhẹ nhàng thổi thổi sâu khi thấy nguội chút rồi mới đưa đến miệng của Mỹ Tiểu Yên, nói: "A..."
Theo bản năng cô nàng mở miệng ăn muỗng cháo kia, hành động đó cứ như thế mà tiếp diễn. Nhìn hai người thâm tình vô cùng, cứ như một bức tranh tình cảm đầy ngọt ngào đang hiện ra với phiên bản thực chứ không còn là tranh do người dùng bút vẽ nên.
"Ngon không?"
"Ngon, anh nấu hả?"
Tác Thổ Lai định nói không phải nhưng rồi lời đó giấu đi, vờ vịt nói khác: "Tôi tự tay nấu đó, về đến nhà là nấu liền cho em sợ em ở trong này đợi không nổi lại ăn mấy đồ ăn ngoài kia, thế lại không tốt cho sức khỏe."
"Nói gì thì nói cũng cảm ơn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644501/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.