Mấy ngày sau đó Bối Lạc Lạc xuất viện trở về tổ chức, Khắc Yên Mỹ nhìn thấy cô mà vui mừng hết cả lên. Những ngày qua cô ấy rất muốn đến chăm sóc cho cô nhưng mà việc ở tổ chức còn quá nhiều, căn bản không đi được. Vả lại Bối Lạc Lạc có căn dặn Khắc Yên Mỹ phải ở đây quản lý tổ chức khi không có cô, cho nên cô ấy không dám tất trách nhiệm vụ của mình.
"Cuối cùng chị cũng xuất viện rồi."
Khắc Yên Mỹ giúp cô kéo ghế ngồi. Bối Lạc Lạc cười cười: "Mấy ngày qua không có chị tổ chức vẫn ổn chứ?"
"Ổn ạ... à có chuyện này em muốn nói chị biết."
Đột nhiên vẻ mặt của Khắc Yên Mỹ trầm hẳn xuống rất khó coi. Bối Lạc Lạc đoán được phần nào đó chuyện mà cô ấy sắp nói đây hẳn là chuyện rất quan ngại.
"Nói đi."
"Chuyện có liên quan đến ba mẹ của chị, chị thật sự muốn nghe?" Khắc Yên Mỹ hỏi kĩ cô, ánh mắt kiên định vô cùng.
Nhắc đến ba mẹ như thể chạm đến nỗi đau của năm đó khiến cho Bối Lạc Lạc không thể không xúc động, lại một lần nữa cô rơi nước mắt cư nhiên vẫn đáp: "Chị sẵn sàng để nghe rồi."
Khắc Yên Mỹ hít một hơi thật sâu, đáp: "Em đã điều tra được ai là người sát hại ba mẹ chị năm đó rồi."
"Có thật không?" Bối Lạc Lạc kích động nắm lấy cánh tay của Khắc Yên Mỹ siết chặt: "Là ai em mau nói đi."
"Là ông ngoại của chị, Ngọc Phước Hải."
Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644497/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.