Bước vào thư phòng đầy tĩnh lặng, Ngọc Phước Hải kéo ghế ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một khung ảnh nhỏ bên trong là một bức ảnh của một cô gái đang cười rất tươi. Nụ cười có thể nói là tựa như xuân sắc, vừa nhìn đã bị mê hoặc. Ngọc Phước Hải đưa từng ngón tay lên vuốt ve mân mê, trái tim của ông lại nhói lên một cái như thói quen: "Con gái yêu ba xin lỗi vì năm đó đã hại chết con. Ba rất trách mình, nhưng mà cũng trách con nhất tại sao con không nghe lời ba, tại sao cứ thích làm theo những gì mình muốn."
Nếu như năm đó con gái nghe theo lời mình từ bỏ mối tình ngang trái này thì đâu đến nỗi phải cách biệt âm dương như bây giờ. Suy cho cùng, Ngọc Phước Hải vẫn khư khư đổ lỗi hoàn toàn vào người ba của cô. Cho dù đã đánh đổi cái chết vậy mà Ngọc Phước Hải vẫn mang theo cái hận, cái oán giành cho ông ấy. Ngọc Phước Hải trấn tĩnh bản thân lại, đem cất khung hình vào lại một góc, trầm tư một hồi ông cũng quyết định gọi điện cho Bối Lạc Lạc.
Tiếng máy đã nhấc chuông nhưng mãi vẫn không có tiếng ai trả lời, Bối Lạc Lạc dần mất kiên nhẫn bắt buộc phải lên tiếng: "Có chuyện gì ông cứ nói đi."
Ngọc Phước Hải thoáng ngạc nhiên khi cô nhận ra mình, ông không nghĩ cô cháu gái này lại thông minh đến vậy. Dẹp suy nghĩ qua một bên, Ngọc Phước Hải khàn giọng đáp: "Ta muốn gặp cháu."
"Địa điểm, thời gian!" Bối Lạc Lạc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644495/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.