“Em không vào nhà. Em thật sự không biết hiện tại nên dùng tư cách gì để đối diện cùng cô ấy. Cuộc sống của cô ấy, em làm sao xen vào đây?”
Bối Lạc Lạc ngồi xuống ghế đá ven đường, ngửa mặt lên cảm nhận tia nắng le lói qua tán cây xào xạc dưới gió. Cô nhắm nghiền mắt, trong lòng vẫn từng chút gợn sóng.
Lữ Hành Song im lặng ngồi xuống bên cạnh. Thực sự, nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không biết nên làm gì lúc này.
Có rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều người muốn quan tâm nhưng lại không có cách nào nói ra được, chỉ có thể lặng im đứng nhìn.
Cảm giác của Bối Lạc Lạc lúc này, Lữ Hành Song hiểu rõ. Quan tâm là thế nhưng chỉ có thể đứng bên lề mà nhìn, muốn nói nhưng lại nhận ra bản thân không có tư cách để nói.
Có lẽ đây chính là điều khó chịu nhất.
“Em nên làm gì bây giờ? Em không thể cứ đứng yên như vậy được. Yên Mỹ là chị em tốt của em. Vậy mà em bây giờ cái gì cũng không thể làm được cho cô ấy, chỉ có thể ngồi nhìn thôi sao?”
Lữ Hành Song trầm mặc. Để có thể đối diện với bất kì điều gì dù đơn giản hay lớn lao, con người ta vẫn cần phải có đủ can đảm. Việc duy nhất anh ta có thể làm lúc này chính là ủng hộ cô.
“Em muốn thế nào thì cứ làm thế đó, anh tin tưởng quyết định của em. Yên Mỹ, cũng sẽ hiểu cho em.”
Bối Lạc Lạc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644427/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.