Hàn huyên lại chuyện quá khứ, Yên Mỹ hỏi về cuộc sống hiện tại của Bối Lạc Lạc, hai người trò chuyện cũng rất vui vẻ, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Lúc tạm biệt, Bối Lạc Lạc dúi vào tay Yên Mỹ một chiếc thẻ ngân hàng.
“Chị biết, em hiện tại còn chưa ổn định công việc. Số tiền này em cứ cầm lấy, xem như là chị gái cho em gái.”
Yên Mỹ bối rối muốn từ chối nhưng Bối Lạc Lạc lại nói thêm: “Nếu em ngại, thì cứ xem như chị chi em mượn trước, khi nào em có điều kiện thì trả chị cũng được. Con gái, đừng bạc đãi cuộc sống của mình quá.”
Nói mãi, cuối cùng Yên Mỹ cũng chịu nhận, sau đó ngượng ngùng chào tạm biệt cô rồi quay về.
“Vậy em về trước, hôm khác có thời gian sẽ đến thăm chị. Chị Lạc Lạc, cảm ơn chị nhiều lắm. Em thật sự nợ chị quá nhiều.”
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy. Trước lòng tốt của cô, càng khiến Yên Mỹ thêm hổ thẹn vì quyết định lúc trước của bản thân.
Bối Lạc Lạc cũng quay lại xe của Lữ Hành Song.
Nhìn thấy cô quay lại, vẻ mặt vẫn còn rất nặng nề, Lữ Hành Song mới hỏi: “Sao vậy? Không phải đã cùng cô ấy nói chuyện rồi sao, sao sắc mặt vẫn không khá hơn vậy?”
Bối Lạc Lạc gài dây an toàn, tựa đầu vào phần dựa, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời lất phất mưa, gió cũng cuốn theo từng cơn. Trên con đường tấp nập, mọi thứ đều rất ồn ào nhưng cũng chẳng lấp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644426/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.