Bối Lạc Lạc xoay bước chân, nghiêng đầu cười ngạo nghễ.
“Từ Lục Ngạn, tôi thật sự không hiểu anh rốt cuộc nghĩ cái gì. Chơi đùa tôi, rất vui sao?”
Ngay khi điệu nhạc vừa kết thúc, Bối Lạc Lạc liền rút tay ra khỏi tay anh, lùi về sau một bước giữ khoảng cách.
Hơi ấm vẫn còn lưu lại nơi lòng bàn tay, Từ Lục Ngạn nhìn bàn tay trống vắng của mình, không khỏi chua xót.
Tiếng vỗ tay vang lên, xung quanh ồn ào mà trong lòng vẫn tĩnh lặng đến lạ.
Bối Lạc Lạc mỉm cười lịch sự, cúi đầu chào anh.
“Từ thiếu, cảm ơn đã chiếu cố. Anh cứ tiếp tục tận hưởng buổi tiệc, tôi muốn ra ngoài hóng gió một chút.”
Nói xong liền quay gót rời đi. Phần lịch sự này của cô, không khiến mọi người nghi ngờ về cả hai.
Từ Lục Ngạn cũng không còn biết phải nói gì, chỉ đành nhìn theo bóng lưng cô rời đi. Bối Lạc Lạc rời khỏi sảnh hội trường, ra bên ngoài ban công hóng gió đêm.
Những buổi tiệc thế này, đúng thật là chán hết chỗ nói, cũng không hiểu có gì vui vẻ. Cầm súng đi làm nhiệm vụ có khi còn vui hơn thế này.
Bối Lạc Lạc chống cằm, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra bầu trời đêm. Lẽ ra tối nay có thể yên ổn nằm ngủ trong chăn ấm, chả hiểu sao phải ở cái chỗ này chịu tội chứ.
Tiếng giày da vang lên phía sau, Bối Lạc Lạc có thính giác nhạy bén nên liền cảm nhận được ngay. Cô quay đầu nhìn lại, là một nam thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644420/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.