“Bối Lạc Lạc tiểu thư, không biết có thể hỏi cô một câu được không?”
“Nam thiếu cứ tự nhiên.”
“Nếu tôi nhìn không lầm thì có vẻ cô không thích Từ thiếu cho lắm. Buổi tiệc hôm nay, nếu cô muốn tránh Từ thiếu thì tôi không ngại làm bạn đồng hành cùng cô. Chỉ không biết Bối tiểu thư có cho tôi vinh hạnh này không?”
Bối Lạc Lạc cười. Nam Khanh Hà nói cũng không phải không đúng. Cô quả thật muốn tránh Từ Lục Ngạn. Dẫu sao cũng là một bông hoa hồng xinh đẹp chưa có chủ, cô muốn ai làm bạn đồng hành mà chẳng được, người khác cũng không có ý kiến gì.
Nam Khanh Hà cũng tính là một người có tiếng, nếu anh ta đã có nhã ý giúp đỡ thì cớ sao phải từ chối.
“Nếu vậy thật cảm ơn Nam thiếu rồi. Tôi vừa ra mắt chưa lâu, vẫn còn nhiều điều chưa biết, mong Nam thiếu đây có thể chỉ bảo thêm.”
Nam Khanh Hà bật cười, đưa tay về phía cô.
“Được giúp đỡ một tiểu thư xinh đẹp như Bối Lạc Lạc tiểu thư mới là vinh hạnh của tôi.”
Bối Lạc Lạc khoác tay Nam Khanh Hà quay trở lại bữa tiệc. Nam Khanh Hà là chủ tiệc, dẫn theo Bối Lạc Lạc đi làm quen với rất nhiều người. Bối Lạc Lạc cũng tận dụng cơ hội này nắm bắt thật tốt, có thể biết được bao nhiêu thì lợi bấy nhiêu.
Chỉ là Từ Lục Ngạn đứng một bên nhìn theo, mặt không biết từ lúc nào chuyển thành đen xì luôn rồi.
Ban nãy anh mời cô làm bạn nhảy, cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644418/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.