Bối Lạc Lạc túm lấy cổ áo hắn, kéo xềnh xệch đi. Sức lực lớn đến mức Tạ Tiểu Ân giãy cũng giãy không ra. Dù sao cô cũng là sát thủ chuyên nghiệp đã qua đào tạo, Tạ Tiểu Ân còn lâu mới thoát được. Nhưng hắn cứ giãy giụa thế này cũng khiến cô tốn sức lực.
Bối Lạc Lạc dứt khoát đem con dao kia ghim vào tay hắn. Tạ Tiểu Ân kêu lên một tiếng thống khổ, muốn ngã khuỵu ra sàn lại bị cô túm lại. Bối Lạc Lạc đem con dao kia kề lên bên cổ hắn.
“Mày còn không thành thật thì tao không ngại xuyên con dao này qua cổ họng mày đâu.”
Tạ Tiểu Ân run sợ không dám phản kháng. Máu chảy ướt cánh tay cũng không dám kêu la, chỉ đành bước thật nhanh theo cô.
Bối Lạc Lạc kéo Tạ Tiểu Ân lên trên sân thượng hộp đêm. Nơi đây gió lộng, lại không có người, cô muốn ra tay kiểu gì cũng không ai cản được. Lên đến nơi, Bối Lạc Lạc hất tay ném Tạ Tiểu Ân đập người vào bức tường.
Tạ Tiểu Ân lồm cồm bò dậy, lấy lại tỉnh táo lập tức đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể tấn công cô. Hắn nhìn thấy một tấm ván gỗ, lập tức cầm nó lên lao tới, muốn dùng tấm ván đó đập vào cô.
Kẻ ngu đúng là không thể thông minh lên nỗi. Hắn nghĩ chỉ với tấm ván đó có thể hạ gục được cô chắc? Người bước ra từ trong huấn luyện khốc liệt, sau bao nhiệm vụ gian khổ vẫn vẹn nguyên quay về, Bối Lạc Lạc đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644406/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.