Này Từ Lục Ngạn, một mình Bạch Nhĩ Khang điên chưa đủ sao mà cậu còn đến góp vui chứ?”
Từ Lục Ngạn không đáp lời, cầm lấy chai rượu tự uống một hơi dài. Tác Thổ Lai nhíu mày, vò tóc bất lực. Cậu ta hiểu trạng thái này của Từ Lục Ngạn là vì cái gì.
Bạch Nhĩ Khang bây giờ có khác gì Từ Lục Ngạn lúc đó đâu. Cũng đều là yêu đến cùng cực lại bị cả thế giới phản đối. Cảm giác đó, phải thống khổ đến thế nào. Nhưng Bạch Nhĩ Khang vẫn còn tốt hơn Từ Lục Ngạn. Từ Lục Ngạn bây giờ có muốn chống đối cả thế giới cũng không còn lí do nữa.
Cô gái mà anh yêu rời bỏ anh rồi. Tất cả đều là do anh, anh còn có thể khóc được với ai đây?
Bạch Nhĩ Khang còn có thể mang theo Lương Mỹ Tâm đến một nơi yên bình, sống cuộc sống của hai người. Từ Lục Ngạn thì sao chứ, chỉ có thể giam chân mình ở đây, bị ép chung với một người mà bản thân không yêu, giương mắt nhìn người mình yêu rời đi càng lúc càng xa.
Từ Lục Ngạn anh, còn có thể làm gì được đây? Bạch Nhĩ Khang còn có thể điên cuồng một lần, Từ Lục Ngạn đã không còn cơ hội làm thế nữa rồi.
Đều là an bài của số phận, con người vẫn là quá nhỏ bé, không thể xoay chuyển được hết tất cả.
Từ Lục Ngạn hiện tại đã ở tình trạng chống cự kiệt quệ, anh sắp không chống nổi nữa rồi. Sợ rằng nay mai sẽ phải đồng ý kết hôn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644392/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.