Bối Duy nhanh mắt lập tức tìm thấy xe của Lữ Hành Song, vội túm lấy áo cô reo lên: “Mẹ, chú kìa!”
Bối Lạc Lạc nhìn thấy cũng liền nắm tay hai đứa đi về phía xe. Lữ Hành Song từ trong xe bước ra, giúp cô xách hành lý để vào trong cốp xe. Anh ta cúi người, bế bổng Bối Duy lên.
“Chào con, lâu rồi không gặp, có nhớ chú không?”
Mấy năm nay Lũ Hành Song thường xuyên lui tới, có mấy lần cô bận việc cũng gửi hai đứa trẻ ở nhà anh ta nhờ chăm sóc hộ. Hai đứa bé đối với Lữ Hành Song đã không còn xa lạ gì nữa.
“Nhớ ạ! Chú ơi, con đói rồi, chúng ta đi ăn đi!”
Bối Lạc Lạc cười, cốc đầu thằng bé một cái: “Không phải lúc nãy trên máy bay con đã ăn rất nhiều sao? Bây giờ còn đói?”
Lữ Hành Song xoa đầu thằng bé: “Duy Duy với Thanh Thanh còn đang tuổi phát triển, ăn nhiều mới phát triển tốt được chứ. Em ngồi máy bay mấy tiếng chắc cũng đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó nhé!”
“Anh chiều Duy Duy quá rồi đấy!”
Lữ Hành Song bật cười, mở cửa xe cho cô và Thanh Thanh. Bối Duy từ nhỏ đến lớn rất bám người, thích nhất là Lữ Hành Song. Bối Lạc Lạc từng nghĩ nếu như không phải biến cố nhiều năm trước, hai đứa cũng có một gia đình hoàn chỉnh. Từ Lục Ngạn… chắc là cũng thích trẻ con nhỉ?
Những lúc nhìn thấy Bối Duy thân thiết với Lữ Hành Song như vậy, Bối Lạc Lạc cứ không nhịn được nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644380/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.