Ngọc Phước Hải run rẩy đến không cầm nổi cần câu trên tay nữa mà đánh rơi xuống đất. Ông đứng dậy, vươn bàn tay run rẩy.
“Lạc Nhi, thật sự là con sao? Con chưa chết? Con thật sự còn sống!”
Bối Lạc Lạc lao đến ôm chầm lấy Ngọc Phước Hải. Khung cảnh đoàn tụ lại cùng người nhà đã bao lần vẽ lên trong đầu, cuối cùng cũng có thể về lại đây, đứng trước mặt ông rồi.
Sau đó, Bối Lạc Lạc dìu Ngọc Phước Hải quay về căn nhà gỗ, vừa đi vừa kể lại chuyện của năm đó cùng lý do bản thân phải giả chết. Cũng kể cho ông ấy nghe về những năm gần đây cô sống thế nào, đã lập được thành tựu gì ở nước ngoài. Ngọc Phước Hải nghe xong cũng hiểu được nỗi khổ bất đắc dĩ của cô khi đó.
“Được rồi, còn sống là tốt, còn sống là tốt! Lạc Nhi, con vất vả rồi. Là do ta năm đó suy nghĩ không chu toàn, vội vàng như vậy lại không bảo vệ được con mới khiến con phải chịu ấm ức bao nhiêu năm.”
Bối Lạc Lạc nắm lấy tay ông, lắc đầu: “Không đâu ạ, đó không phải lỗi của ông. Dù sao bọn họ sớm đã nhắm đến con rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ ra tay. Cho dù năm đó ông không làm thế bọn họ cũng sẽ trừ khử con.”
Ngọc Phước Hải lắc đầu ngao ngán. Sống mấy mươi năm cuộc đời, cái gì cũng đều nhìn thấy qua, chỉ không thể ngờ rằng người thân bên cạnh trong lòng chỉ đều là những toan tính xấu xa.
Sống đến cái tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644379/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.