Có thể ở bên cạnh, dõi theo đã là tốt lắm rồi.
“Lạc Lạc, anh vẫn là câu nói cũ. Anh vẫn mong chúng ta có thể đừng như người xa lạ. Anh giúp em, chỉ là vì anh cảm thấy cần như thế. Dù sao chuyện đó đối với em hay với anh cũng không phải chuyện gì xấu mà.”
Bối Lạc Lạc im lặng, xoa hai tay vào nhau. Ừ thì, cô cũng biết là anh và Bạch Như Tuyết đã không còn gì với nhau nữa. Mấy hôm trước, Nam Khanh Hà cũng đã nói cho cô biết về sự hiểu lầm đó. Bối Lạc Lạc hiểu hết. Cô hiểu đó không phải lỗi của anh, cô không nên cũng không thể trách anh.
Cô không phủ nhận việc bản thân còn yêu anh. Tuy rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ thật sự đã khiến cô buồn rất nhiều nhưng đó cũng không phải lỗi của anh, đó là việc không ai mong xảy ra.
Cô chấp nhận được, chỉ là vẫn chưa biết phải đối diện thế nào.
“Từ Lục Ngạn, chuyện năm xưa thôi thì đã qua rồi. Anh và tôi, không ai có lỗi với ai. Nếu đã như thế, vậy thì tương lai chúng ta nên thế nào thì cứ như thế ấy. Tôi không tránh mặt anh, cũng không đối với anh như xa lạ nữa.”
Từ Lục Ngạn cười, gật đầu. Anh biết cô vẫn cần có thời gian để mở lòng trở lại. Bảy năm đã khiến Bối Lạc Lạc thiếu mất cảm giác an toàn, nên cô như thế này anh có thể hiểu được.
Không sao, thời gian còn rất dài. Anh tin anh đủ khả năng để lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644345/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.