“Không sao thì tốt. Tôi chỉ là cảm thấy cảm giác bị lừa thật sự không dễ chịu, có lẽ anh cũng cảm thấy giống thế.”
Từ Lục Ngạn cười, tay mân mê tách cà phê. Bị lừa, quả thật không dễ chịu chút nào. Lúc còn nhỏ, anh đã sớm biết được điều đó. Giáo huấn điên khùng đó của Từ gia nói với anh rằng không thể tin tưởng bất kì ai, một kỳ trao đi tin tưởng chính là trao đi mạng sống của bản thân. Và rằng nếu anh thật sự yêu thương một ai đó, cách tốt nhất để giữ họ lại bên mình chính là giết chết.
Cuộc sống của Từ Lục Ngạn chính là một màu xám, nằm giữa trắng và đen. Anh không bị cái giáo huấn điên khùng kia làm cho mất hết nhân tính nhưng anh biết bản thân cũng chẳng phải bình thường mấy cho cam.
Trải qua rất nhiều lần bị lừa dối, có lẽ bản thân Từ Lục Ngạn cũng chẳng còn bất ngờ gì với những sự xuất hiện mới mẻ của một ai đó, hay sự rời đi đột ngột của một người đã từng rất thân thiết. Tất cả đều có lý do, ban đầu anh còn muốn tìm hiểu, cho đến sau này khi anh phát hiện càng tìm hiểu chỉ càng khiến bản thân buồn lòng. Mãi như thế, Từ Lục Ngạn cũng lười tìm hiểu, lười tin tưởng ai đó.
Với anh, dù cho quá trình có khác biệt thì kết quả hình như đều giống thế, không có gì thay đổi.
Không bất ngờ cũng không khó chịu, sớm đã quen rồi.
“Dù sao thì đối với tôi mà nói, sự rời đi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644342/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.