"Tô Vãn, cậu đừng lấp liếm nữa, bọn tớ đều nghe thấy cậu nói muốn được cậu ấy bao nuôi cậu với giá 200 nghìn một tháng, cậu ấy không chịu, cậu thế mà lại không chịu buông bỏ còn sai người đánh cậu ấy."
Trình Dao không chút lưu tình cắm vào một dao, trên mặt vẻ châm chọc, trào phúng.
Những lời này cô nghe vào thật sự chói tai, đồng thời trong lòng cũng nể phục trình độ đổi trắng thay đen của cô gái này.
Cô ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn ba người bọn Trình Dao: "Việc này chỉ cô nói thì cũng không bằng không chứng thôi? Cô có video hoặc ảnh chụp không? Hay là tìm một nhân chứng nào đó?"
"Lúc ấy ở đó đều là người của cô, nên sao có thể phản bội cô mà cung cấp bằng chứng cho chúng tôi?" Dư Hạo nóng giận quát.
Tô Vãn chợt bật cười: "Vậy tất cả đều là do cậu bịa đặt hãm hại tôi à?"
Không ai lên tiếng.
Cô cười, nói tiếp: "Nếu cậu bảo tôi đánh cậu, ok, vậy cậu lấy bằng chứng ra đây để tôi xem nào, nếu không có thì đừng làm mất thời gian của tôi, tôi còn phải về học."
Muốn so mặt dày thì cô cũng không thua bọn họ đâu, dù sao cô cũng không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm mình.
Cô xoay người muốn rời đi thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại: "Em chờ một chút."
Tô Vãn ngừng bước, xoay người lại: "Thưa thầy, thầy còn muốn gì nữa?"
"Tôi còn vài lời muốn nói với hai em, các em tạm thời ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138728/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.