Tô Vãn duỗi tay ra lấy, nhìn chằm chằm vào hộp thuốc, trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Trước kia mỗi lần làm xong việc đều cho những người bạn gái đó uống thuốc này sao?
Bây giờ ở trong tay cô, lẽ nào cô cũng chỉ được xem là nằm trong top đó? Thật sự không khác gì những người đó sao?
Hahaha, chết cười thật.
"Phó Đình Thâm!"
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Diệp Dục Sâm đã gằn giọng, từ kẽ răng phun ra ba từ, cảm giác giống như muốn chặt cậu thành vạn đoạn.
"Tôi chỉ muốn tốt cho em ấy, nhìn ra người ta không thích cậu, huống hồ có lẽ còn muốn chia tay, tới lúc đó mà có nhiều con nhiều cái rồi lại phiền phức?"
Phó Đình Thâm lại cắm một dao vào rồi nhanh như chồn chạy thoát thân.
Đỉnh đầu của Diệp đại thiếu bốc lửa.
Hắn lạnh lùng trừng mắt hướng Tô Vãn, biểu cảm vừa hung ác vừa nham hiểm như thể muốn làm thịt.
Kết quả hắn còn chưa nói gì, Tô Vãn đã trước một bước bắt đầu nổi cáu: "Anh trừng cái gì mà trừng, mắt lớn không sợ lồi ra à?"
"Em đưa đồ trong tay cho anh." Hắn nghiêm mặt, giơ tay về phía cô.
"Không cho."
Tô Vãn từ chối, đem hộp thuốc giấu ra phía sau, cảnh giác trừng mắt hắn: "Tôi cảm thấy lời bác sĩ Phó nói rất có lý, bây giờ không phải thời gian thích hợp có em bé."
Diệp Dục Sâm cũng lười phải nói nhiều lời cùng cô, trực tiếp giằng tới dùng hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138723/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.