Tô Vãn xòe tay, hết sức vô tội: "Tôi cũng không biết cậu ta là ai, hôm nay đi học bị bám theo, cậu ta bảo bỏ ra hai trăm nghìn bao tôi một tháng, tôi đã từ chối, nhưng cậu này uy hiếp nên tôi không có cách nào khác là đưa theo cậu ấy về cùng."
Sắc mặt của Diệp Dục Sâm càng u ám, ánh mắt lạnh băng quét sang người nam sinh phía sau Tô Vãn.
Người phía sau lập tức hiểu ra mình bị lừa, tức giận trừng mắt với Tô Vãn.
"Con điếm này..."
Gã còn muốn mắng gì đó nhưng đã bị Diệp Dục Sâm gọi người vào kéo ra ngoài, tìm một chỗ không ai tới dần một trận, sau đó ném đi.
"Bọn mày dám, tao cảnh cáo bọn mày, chú tao là hiệu trưởng."
Gã còn muốn diễu võ dương oai vài câu, Diệp Dục Sâm gõ điện thoại vào bàn trà: "Dám đụng tới đàn bà của tôi, dù cha mày là Tổng thống cũng không dám làm."
"Mày......"
Chỉ trong giây lát, bên ngoài kia đã vang lên tiếng kêu la thảm thiết, vô cùng rợn người.
"Chậc chậc, thật ác độc."
Tô Vãn nghe tiếng động bên ngoài, nhịn không được khẽ cảm khái một câu.
"Ít giả mù sa mưa lại, không phải em muốn như thế này sao?" Diệp Dục Sâm trào phúng nói, ánh mắt như băng quét qua, "Em ở chỗ nào chọc phải loại người này?"
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi trêu à? Nếu không phải anh chạy chiếc xe Ferrari tới trường học của tôi, thì việc này đâu có lên diễn đàn của trường?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138722/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.