"Khốn nạn, anh rõ ràng đã đồng ý với tôi việc không sinh con." Cô nghiến mạnh răng, từng chữ từng chữ từ kẽ răng phun ra.
"Có sao? Bổn thiếu gia đồng ý từ khi nào?" Diệp Dục Sâm cười lạnh hỏi với giọng điệu có lý chẳng sợ, "Anh vừa rồi hỏi em có đồng ý hay không, lúc nào đã tán thành theo ý em sao?"
"Em gái nhà anh!"
Lúc này cô lại muốn khóc.
Trước khi phát sinh quan hệ, cô bị ép nói ngoại trừ sinh con thì mọi việc khác đều tình nguyện, cứ nghĩ rằng mình đã nhượng bộ sẽ đổi lấy được bình an.
Không ngờ tới tên đểu này lấn được một tấc lại muốn thêm một thước, cuối cùng đúc kết lại là do hắn chơi chữ, cô ngu ngốc mới tự nhảy vào hố đó, còn phối hợp để hắn ăn sạch sẽ từ ngoài vào trong xong xuôi lại lau miệng, đểu tới độ chối bỏ.
"Diệp Dục Sâm, anh còn có thể đê tiện hơn nữa không?"
"Chỉ cần giữ được em bên cạnh, anh đều có thể dùng bất cứ thủ đoạn đê hèn nào." Hắn nói.
Tô Vãn cắn răng, bắt lấy gối đầu nện vào hắn, lại dễ dàng bị hắn phất tay chặn lại.
"Không được uống thuốc, không được phá thai, nếu dính phải sinh nó ra." Hắn duỗi tay sờ bụng nhỏ của cô, bàn tay to ấm áp phủ lên bụng, hắn cong môi cười nhẹ, "Con của chúng ta."
"Tôi ghét anh, không muốn sinh con cho anh." Sắc mặt cô đỏ lên vì tức giận, âm thanh nói ra mang theo sự run rẩy.
"Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138670/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.