Một người vừa ngủ qua với mình, vật đàn ông còn chưa rút ra ngoài thế mà đảo mắt liền bàn chuyện đính hôn với người khác, phải cặn bã tới cỡ nào mới làm ra được loại chuyện như vậy?
Cô không cho hắn thẳng cái tát vào mặt được bởi vì tay mình còn bị buộc.
"Tôi hận anh." Cô cố gắng nuốt nghẹn nước mắt đang trào ra trở vào, hung dữ mắng một câu.
"Có bao nhiêu hận?" Hắn hỏi.
"Vô cùng hận." Cô nghiến răng, "Hận tới mức muốn giết chết anh."
"Tới thử xem, anh nguyện ý chết ở trên người em."
Diệp đại thiếu cười, thò qua thân cô, còn dùng mặt cọ nhẹ lên trán của cô, "Em muốn anh cứ nói thẳng, không cần khéo léo bày tỏ, anh nhất định thỏa mãn vật nhỏ của em."
Tô Vãn giận lắm.
Hỗn đản này hiểu rõ cô đang nói về việc đính hôn của hắn với Susan, còn giả bộ ngu, hơn nữa lại cố tình nói lách sang chuyện khác, quả thật không thể nào vô lại hơn nữa.
Cô không muốn nói về vấn đề này với hắn, liền rụt cổ lại né tránh sự cọ sát.
Hắn cảm nhận được sự lạnh nhạt, duỗi tay cầm mặt cô quay ra: "Sao nữa đây? Anh nhớ rõ lúc nãy em rất hưởng thụ, còn quấn không cho anh ra, bây giờ dùng xong lại qua cầu rút ván à?"
"Anh hiểu rõ còn cố tình hỏi." Tô Vãn hừ lạnh, mặt không vui.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô, nụ cười nơi khóe môi dần dần biến mất, thay vào đó là loại biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138669/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.