"Cậu ấy nói với tôi sao?" Diệp đại thiếu tức muốn bốc khói: "Trong mắt em chẳng lẽ chỉ có mỗi Diệp Vân Thâm?"
Tô Vãn không biết nói gì nữa.
Cô thấy người này thật sự không biết xấu hổ là gì mà.
Lúc cô gặp chuyện không may thì không thấy hắn lại cứu cô, bây giờ mọi chuyện xong xuôi hết rồi thì chạy tới giả làm người tốt, còn trách cô trong mắt chỉ có Diệp Vân Thâm.
Mợ nó! Ai chứ?
Cô từ chối nói về chuyện này với hắn, quyết đoán đổi sang chuyện khác: "Có bắt được người không?"
"Người nào?" Diệp Dục Sâm hỏi lại.
Tô Vãn cắn mối: "Người bắt tôi ngày hôm qua ấy, nói là bạn trai Chu Di nên muốn trả thù cho đứa nhỏ chưa ra đời."
Diệp Dục Sâm chỉ cười lạnh, trong mắt chỉ có giễu cợt và châm chọc.
Tô Vãn bị vẻ mặt như nhìn đứa ngốc khiến cô mơ hồ: "Vẻ mặt anh thế là sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai cái gì?"
"Người ngày hôm qua em thấy, là người này sao?"
Anh lấy ra hình chụp, ném tới chỗ cô.
Tô Vãn cầm lấy thứ đó lên, gật đầu: "Chính là hắn."
"Theo tôi biết thì hắn là anh trai của Trình Vũ Lâm." Diệp Dục Sâm cười lạnh, vẻ ghét bỏ cô của hắn càng nhiều hơn.
Tô Vãn: "..."
Cho nên tên kia nói muốn báo thù cho đứa nhỏ chỉ là mượn có thôi, mục đích thật sự là muốn làm hại cô, một khi âm mưu ngày hôm qua của hắn thành công thì tùy tiện sử dụng chút thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138657/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.