Khi Tô Vãn tỉnh lại, người ngồi canh bên cạnh cô là Diệp Vân Thâm.
Cô chống người ngồi dậy, mắt nhìn lên bộ đồ bệnh nhân: "Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"
"Không có xảy ra chuyện gì cả." Diệp Vân Thâm trấn an cô: "Hôm qua cảnh sát đến rất đúng lúc, trước khi em gặp chuyện không may đã đưa người về rồi. Hộp đêm kia cũng bị niêm phong lại, nhất định sẽ tra ra được người muốn hại em."
"Cảm ơn anh." Tô Vãn nghĩ là cậu cứu mình, gật đầu cảm ơn: "Nhưng anh làm sao..."
Cô vốn muốn hỏi cảnh sát làm sao biết cô ở đó nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cửa phòng bệnh đã bị người khác đẩy ra. Diệp Dục Sâm với khuôn mặt muốn đông chết người khác bước vào.
"Vân Thâm, cậu bước ra ngoài trước đã." Hắn ra lệnh, giọng điệu hoàn toàn không thể nghi ngờ.
"Anh hai..."
"Đi ra ngoài."
Lúc này lời nói càng rút gọn, giọng điệu lại càng lãnh khốc bá đạo hơn.
"Vậy hai người cứ nói chuyện." Diệp Vân Thâm cảm nhận được lửa giận của hắn, thức thời không cãi nhau mà đứng dậy đi khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa giùm họ.
Tô Vãn ngửa đầu nhìn thấy Diệp đại thiếu đi đến trước giường bệnh của mình, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ đầu tới chân.
"Anh muốn làm gì?" Cô hỏi hắn, không đợi được câu trả lời thì cô đã muốn đem cả người chui vào trong chăn, trừng mắt nhìn hắn đề phòng.
"Muốn làm gì?"
Diệp Dục Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138656/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.