So với niềm sung sướng được tự do này thì cảm xúc khó chịu đó nhanh chóng đã bị vứt về sau.
"Tôi vẫn nên đi hỏi anh ta."
Từng trải qua nhiều lần phấn khởi rồi rơi vào bi ai nên giờ cô học cách thận trọng hơn nhiều, đứng dậy và bước về phía thư phòng.
Diệp Dục Sâm vẫn đứng ở bên cửa sổ sát đất, giống như là đang đợi cô.
"Tôi nghe Diệp Vân Thâm nói, anh nói với ảnh là chỉ cần tôi đồng ý thì anh sẽ tác thành để tôi rời đi với ảnh?" Cô đi tới phía sau hắn, hỏi một câu thật cẩn thận.
Hắn đang nhìn ánh nắng chiều cuối cùng ở phía chân trời, không đáp.
Hai phút đồng hồ trôi qua.
Hai phút...
Năm phút đồng hồ...
Tô Vãn vẫn không nhận được đáp án từ hắn, cũng không đoán ra ý của tên thối này, vì thế trong lòng dấy lên chút bồn chồn.
"Đồng ý hay không anh cũng nên..."
"Em muốn đi cùng nó?" Diệp đại thiếu chuyển tầm mắt về nhìn cô, trong ánh mắt đong đầy vẻ ảm đạm.
Tô Vãn không nói.
Việc này có cần hỏi sao, đương nhiên là cô muốn, hơn nữa còn muốn ngay bây giờ.
Tuy vậy cô không đoán được suy nghĩ của hắn nên không dám nói ra.
Diệp Dục Sâm đi tới trước mặt cô, duỗi tay nâng cằm: "Vân Thâm nói, nó thực sự thích em, sẽ cưới em, muốn anh nhường em cho nó, ý em thế nào?"
Cô đối mắt với hắn: "Ý của tôi, thật sự quan trọng sao?"
"Đương nhiên." Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138644/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.